Giang Nghĩa chỉ cười mà không nói gì thêm, anh trực tiếp quay người rời khỏi từ đường.

Lúc đi đến cửa, trong lòng Đinh Trung dâng lên một cảm xúc ấm áp, nhịn không được mà lớn tiếng nói: “Giang Nghĩa.”

Người đi đến cửa dừng bước lại.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu.”

Giang Nghĩa cười lắc đầu, sải bước rời đi, chỉ để lại cho Đinh Trung một bóng lưng thẳng tắp.

Đây mới là dáng vẻ mà một người đàn ông nên có.

Đinh Phong Thành trợn tròn mắt, đầu tiên anh ta sờ lên trán mình, sau đó lại sờ lên trán Đinh Trung.

“Cháu làm gì vậy?” Đinh Trung hất tay Đinh Phong Thành ra.

“Cháu sốt hay là ông sốt vậy, sao cứ như đang nói nhảm thế?”

“Ông nói nhảm cái gì?”

“Không phải cháu nghe nhầm à? Rõ ràng là lúc nãy ông mới cảm ơn Giang Nghĩa đó, ông nội, ông uống lộn thuốc rồi ư? Còn nữa, sao Giang Nghĩa vô duyên vô cớ giúp cháu làm cái gì, không phải là muốn âm thầm hại cháu đó chứ, thấy chúng ta như thế này thì lại đến bỏ đá xuống giếng.”

“Nói điên.” Đinh Trung gõ vào đầu Đinh Phong Thành: “Con người Giang Nghĩa tâm địa thiện lương, văn võ song toàn, sao cháu lại có thể nói xấu sau lưng người ta chứ?”

Hả?

Tâm địa thiện lương, văn võ song toàn?

Đinh Phong Thành cảm thấy mình như đang nằm mơ, ở đây là đâu vậy chứ?

“Ông nội, ông điên thật rồi?”



Đinh Trung cười ha ha: “Đúng vậy, ông điên rồi, nếu như ông điên sớm một chút thì nói không chừng nhà họ Đinh đã có thể trở thành gia tộc đứng đầu.”

Ông ta nhìn ra cửa, ý vị thâm trường: “Phong Thành à, cháu phải nhớ kỹ cho ông, từ nay về sau không được thô lỗ với Giang Nghĩa, cậu ấy chính là cứu tinh của nhà họ Đinh chúng ta.”

“Sau này cậu ấy sẽ dạy dỗ cháu thay ông, để cháu có thể học được cách làm gia chủ đúng nghĩa là như thế nào.”

Đinh Phong Thành ngơ ngác: “Ông đang nói gì vậy chứ, để Giang Nghĩa dạy dỗ cháu? Làm vậy không phải là tra tấn cháu đến chết à?”

“Đừng có nói nhảm với ông nữa, quỳ xuống.”

“Quỳ xuống?”

“Quỳ.”

“A a a.”

Đinh Phong Thành quỳ xuống.

Đinh Trung nói: “Bây giờ cháu quỳ gối trước bài vị của liệt tổ liệt tông sám hối những lỗi lầm mà cháu đã gây ra.”

“Cháu phải quỳ tới bao giờ đây?”

“Quỳ đến lúc nào cháu tỉnh ngộ thì thôi.”

Đinh Phong Thành đã bất đắc dĩ lại bất lực, anh ta không dám làm trái lại mệnh lệnh của Đinh Trung, nhưng mà anh ta không hiểu tại sao ông nội hận Giang Nghĩa đến tận xương tủy, vậy mà thái độ lại có thể thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn như thế.

Chẳng lẽ Đinh Trung uống lộn thuốc rồi?

Đinh Phong Thành lắc đầu, không muốn nói nữa.



...

Thành giải trí.

Giang Nghĩa mặc một bộ quần áo giản dị sải bước đi vào trong, đi đến trước quán bar của anh Hải.

Đi xuyên qua lầu một lên trên lầu hai.

Ở đây vẫn giống như lúc trước, có đủ loại bài bạc.

Giang Nghĩa đứng trên đầu bậc thang đảo mắt nhìn một vòng, sau đó, bình tĩnh nói: “Kêu ông chủ của các người ra đây.”

Âm thanh không lớn, nhưng lực xuyên thấu cực kỳ mạnh, mỗi một chữ đều truyền vào lỗ tai người khác rất rõ ràng.

Tất cả mọi người đều nhìn Giang Nghĩa.

Người quản lý quán bar bước tới: “Có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”

Giang Nghĩa không thèm nhìn anh ta một cái nào.

“Không nói với anh được, kêu ông chủ ra đây.”

“Ha ha, cậu là cái thá gì chứ? Tại sao ông chủ chúng tôi phải gặp cậu, tôi thấy cậu đến đây phá quán đúng không, có muốn tôi tìm người dạy cho cậu một bài học không hả?”

Lúc nói chuyện, có mấy người đàn ông vạm vỡ đi tới, vóc dáng bọn họ cao từ hai mét trở lên.

Đứng bên cạnh Giang Nghĩa, giống như mấy cây cột chọc trời.

“Cút đi.” Người quản lý khinh miệt nói.

Giang Nghĩa hơi ngẩng đầu lên: “Cho anh thêm mười giây, kêu ông chủ ra đây nhanh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play