Cô nói với Đinh Hoàng Liễu: “Chị cả, tôi nói thật, bởi vì chuyện liên quan đến cổ quyền mà mối quan hệ của tôi với ông nội đã chuyển xấu đến nghiêm trọng, tôi đã muốn trả cổ quyền lại từ lâu rồi.”

“Cho nên chị cả, lần này tôi bỏ ra 10%, chị chỉ cần bỏ ra 5% là được rồi.”

Đinh Hoàng Liễu vô cùng kinh ngạc: “Thu Huyền, như vậy có được không?”

“Không có gì là không được.”

“Thu Huyền, cảm ơn em.” Nói xong, Đinh Hoàng Liễu bổ sung thêm: “Chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đi làm thủ tục đi. Thu Huyền, trước tiên em chuyển cổ quyền cho chị, chị lại đến nhà Phong Thành chuyển tất cả 15% cổ quyền cho nó.”

Nghe nói như thế, Đinh Thu Huyền và Giang Nghĩa liếc mắt nhìn nhau.

Trước tiên chuyển cho chị, rồi từ chị chuyển cho Đinh Phong Thành?

Haha, vậy nếu như chị không chuyển cho Đinh Phong Thành thì sao đây?

Đinh Thu Huyền mím môi nhẹ lắc đầu: “Được, bây giờ chúng ta đi xử lý đi.”

Cho dù trong lòng có lo lắng, nhưng Đinh Thu Huyền không phủ định cách làm này, mà là vui vẻ đón nhận nó.

Chưa đến nửa tiếng, Đinh Thu Huyền đã chuyển toàn bộ cổ quyền của mình cho Đinh Hoàng Liễu.

Đinh Hoàng Liễu hài lòng nói: “Vậy bây giờ chị đi gặp Phong Thành, chuyển 15% cổ quyền cho nó để nó yên tâm.”

“Chị cả đi đi.”

“Được.”

Đinh Hoàng Liễu vội vàng đứng dậy, giống như là lo lắng Đinh Thu Huyền sẽ đổi ý, cô ta nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng đã đi xa của cô ta, Giang Nghĩa từ tốn nói: “Diễn xuất dở tệ.”

Giang Nghĩa quay đầu nhìn Đinh Thu Huyền rồi nói: “Chắc là em cũng nhìn ra được cô ta không phải là thật lòng muốn giúp cho Đinh Phong Thành.”

“Đúng.”



“Vậy mà em còn giúp cô ta?”

Đinh Thu Huyền cười khổ: “Bởi vì em thật sự chịu đủ mấy kiểu lục đục nội bộ như thế rồi, rõ ràng là người nhà, nhưng lại sống như kẻ thù.”

Cô ôm lấy eo Giang Nghĩa, dựa đầu vào lồng ngực Giang Nghĩa.

“Giao hết cổ phần cho chị cả, để chị ta đóng vai kẻ xấu đi.”

“Nếu như chị ta chuyển tất cả cổ phần cho anh hai thì thôi, nếu như không chuyển, vậy thì đó chính là mâu thuẫn giữa chị ta, ông nội cùng với anh hai, để bọn họ tự ầm ĩ với nhau. Em đã chịu đủ rồi, không muốn phải lẫn vào trong đó nữa.”

Từ giọng điệu than thở của cô là đã có thể nghe được cô thật sự mệt mỏi rồi.

Lâu như thế, nhà họ Đinh vẫn luôn hãm hại Đinh Thu Huyền đủ kiểu, chèn ép cô, ông cụ Đinh Trung cũng tự thân xuất mã, không biết nghĩ ra bao nhiêu âm mưu quỷ kế chỉ vì để hãm hại Đinh Thu Huyền.

Cuộc sống như vậy đã đủ rồi, đừng nên tiếp tục nữa.

Đinh Thu Huyền nói: “Em sẽ không chỉ trả lại cổ quyền, vào ngày diễn ra đại hội cổ quyền, em sẽ chủ động từ chức, từ nay về sau em không còn là một phần của Chế Tạo Đinh Dung, cũng không còn quan hệ gì với nhà họ Đinh.”

Lòng đã chết lặng.

Có thể nói những lời như thế, Đinh Thu Huyền thật sự thất vọng cực độ với nhà họ Đinh.

Chỉ vì một chút lợi nhuận mà mâu thuẫn với nhau, ai thích đấu thì cứ đấu đi, dù sao cô cũng không có ý định tiếp tục đấu nữa, đã chuẩn bị rút lui.

Giang Nghĩa vuốt ve tóc Đinh Thu Huyền, âm thầm nói, chỉ sợ là sự việc không hề đơn giản như vậy.

...

Sau khi Đinh Hoàng Liễu đi rồi, cô ta cũng không đi tìm Đinh Phong Thành như cô ta đã nói, mà là lái xe đến nhà tù.

Hôm nay là ngày Đinh Hồng Diệu - anh cả của cô ta ra tù.

Dưới sự trợ giúp của Đường Văn Chương, rốt cuộc Đinh Hồng Diệu cũng có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Anh ta rất khiêm tốn, không hề có một buổi chào đón nào.

Mang theo một cái bọc rách rưới nhỏ nhỏ, mặc áo thun đơn giản, Đinh Hồng Diệu tiêu soái của trước kia không còn nữa, lúc này chỉ có một ông chú tràn đầy tang thương.



“Anh ơi.”

Đinh Hoàng Liễu vội vàng chạy tới, nhào vào lồng ngực Đinh Hồng Diệu.

Anh em trùng phùng sau nhiều năm làm Đinh Hoàng Liễu kích động nói không nên lời.

“Anh, rốt cuộc cũng đã đợi đến lúc anh ra rồi, anh có biết mấy năm nay em bị ấm ức đến cỡ nào không hả, ông già Đinh Trung ấy chỉ biết suy nghĩ cho Đinh Phong Thành, lại xem thường phụ nữ.”

“Anh, anh phải báo thù giúp em.”

Đinh Hồng Diệu gật đầu: “Cho dù em không nói thì anh cũng sẽ không tha cho ông già kia, để anh ngồi tù nhiều năm như thế, anh phải khiến ông ta sống không bằng chết.”

Hai người rời khỏi nhà giam, lên xe nghênh ngang rời đi.

Ở trên xe.

Đinh Hoàng Liễu mừng rỡ như điên: “Anh, giống như anh đã đoán, Thu Huyền thật sự chuyển hết cổ quyền cho em, vấn đề là em cảm thấy nó nhìn ra điểm không thích hợp, nhưng mà vẫn không từ chối em.”

Đinh Hồng Diệu cười cười.

“Tính cách của em ấy chính là như thế, xử lý mọi việc theo cảm tính, ăn mềm không ăn cứng.”

“Hơn nữa nó cũng ước gì chuyển hết tất cả cổ quyền cho em, cho em đi làm người xấu, cho em gây chuyện với ông cụ và Phong Thành, nó đã có thể rút khỏi vòng xoáy rồi.”

“Tư duy của con gái, tư duy của kẻ yếu chỉ có bấy nhiêu mà thôi.”

Đinh Hoàng Liễu gật đầu: “Chắc chắn là Thu Huyền không thể xử lý chuyện gì, thôi không nói tới nó nữa. Anh cả, có 10% cổ phần của Thu Huyền, chuyện mà chúng ta muốn làm đã thuận lợi hơn rồi.”

Đinh Hồng Diệu gật đầu: “Trước tiên đừng vui mừng quá sớm, anh còn phải lên kế hoạch cho buổi đại hội cổ quyền vào ngày mốt. Ha ha, cho ông già kia một bất ngờ.”

“Bất ngờ hả? Là hốt hoảng thì có?”

“Mặc kệ là cái gì, dù sao cũng sẽ khiến ông già ấy ngạc nhiên há hốc cả mồm, hahaha.”

Đinh Hồng Diệu và Đinh Hoàng Liễu đều nở nụ cười, âm mưu nhằm vào Đinh Trung và nhà họ Đinh đã sắp khép lại?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play