Dương Quân Như đau khổ không chịu nổi.

Cô ta hét lên đau đớn, kêu gào, liều mình la hét “Cứu mạng.”

Nhưng không có tác dụng.

Ở một nơi chim không thèm ỉa thế này, mấy dặm xung quanh đều không nhìn thấy một ngôi nhà, đừng nói gì đến người qua lại.

Vùng đất hoang vu rộng lớn.

Tiếng gào khóc của Dương Quân Như trôi dạt trong vùng đất hoang, không ai đáp lại.

Cô ta càng khóc to càng kích thích các đầu mút dây thần kinh của những tên đàn ông này, càng khiến bọn họ trở nên thú tính.

Một gã đàn ông nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người kia của Dương Quân Như, nhìn đến nỗi hai mắt đều phát ra ánh sáng xanh biếc, nước dãi rơi xuống không biết bao nhiêu.

Lão Tây vỗ vào đầu anh ta một cái.

"Này, đừng có mà không hiểu quy tắc, tao tới trước.”

"Biết rồi đại ca, em đây không phải sắp không khống chế nổi rồi sao? Đại ca, đại ca có thể nhanh một chút, mấy anh em bọn em đều đang đợi.”

Lão Tây trợn mắt nhìn anh ta: “Mày thật là một tên lải nhải lắm lời, vội vàng như vậy, sao còn không mau đi trải giường cho tao?”

"Được, em đi trải giường ngay bây giờ."

Nói là trải giường nhưng thực chất là trải đệm xuống đất, sau đó phủ thảm lên, làm cho bằng phẳng.

Mấy tên đàn ông ném thẳng Dương Quân Như lên thảm.



Bởi vì tay chân bị trói nên dù Dương Quân Như muốn chạy cũng không chạy được, liên tục lùi lại phía sau.

Nhưng nhà kho là một nơi chỉ rộng có vậy, có thể lùi đến đâu được chứ?

Cuối cùng, Dương Quân Như co quắp lại trong góc, thân thể lấm lem, quần áo xộc xệch, đầu lắc như trống lắc, nước mắt chảy ròng ròng.

"Đừng, cầu xin các anh, đừng.”

"Các anh tha cho tôi, tôi hứa sau khi ra ngoài sẽ không báo cảnh sát, tôi sẽ không nói gì cả.”

Lão Tây vui vẻ.

"Em gái, em đừng sợ, anh đây sẽ không lỗ mãng quá đâu, chỉ cần em phối hợp tốt, anh sẽ chỉ khiến em sung sướng như lên trời thôi.”

Đang nói, anh ta vừa cởi cúc áo vừa đi về phía Dương Quân Như.

Nhìn con ác quỷ đang đi đến kia, Dương Quân Như tuyệt vọng.

"Đừng qua đây, anh đừng qua đây.”

"Anh muốn làm gì? Đừng, cầu xin anh, đừng mà.”

"Buông tôi ra, a...!"

Dương Quân Như hét đến khản cả cổ, liều mình muốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Lão Tây, nhưng làm sao có thể?

Ở phương diện này, Lão Tây chinh chiến sa trường đã lâu, không biết đã hủy hoại biết bao cô gái trẻ đẹp rồi.

Thứ anh ta muốn chính là khiến cô muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.



"Kêu đi, kêu to hơn nữa đi."

"Lâu lắm không được tận hưởng một bữa ăn thịnh soạn như vậy, em gái, anh đến đây.”

Lão Tây lập tức bổ nhào lên.

Trong khắp nhà kho đều nghe thấy tiếng la hét thảm thiết.

Mấy tên đàn ông khác lần lượt móc điện thoại ra chụp ảnh, muốn ghi lại khoảnh khắc cực kỳ quý giá này.

Tách, tách, tách.

Tiếng chụp ảnh, tiếng la hét, tiếng cười dâm đãng, đủ loại âm thanh đan dệt vào nhau, trình diễn một màn thảm kịch nhân gian.

Vào lúc cô gái này tuyệt vọng nhất, khi cô ta tưởng chừng như cuộc đời này sắp bị hủy hoại, một tiếng xe máy gầm rú dữ dội đã phá tan sự tuyệt vọng này

Một người một xe dừng trước cửa nhà kho.

Giang Nghĩa, đến rồi!

Tiếng gầm rú của xe máy cực lớn lập tức thu hút sự chú ý của đám người Lão Tây trong nhà kho, những người quanh năm tiếp xúc với cảnh sát như bọn họ vô cùng thận trọng, lập tức xoay người nhìn ra.

Sau khi nhìn thấy chỉ có một người tới, Lão Tây thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta rời khỏi người của Dương Quân Như, từng bước từng bước đi về phía Giang Nghĩa, “Mẹ nó, anh đây vừa hưng phấn, mày liền chạy đến làm hỏng việc, anh đây hận nhất là loại rác rưởi như mày.”

"Muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

"Hôm nay anh đây sẽ khiến cho đầu mày rơi xuống đất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play