Khách sạn Vạn Hoa, rực rỡ ánh đèn.

Giang Nghĩa nắm tay Đinh Thu Huyền tiến vào khách sạn, đến phòng VIP được chỉ định.

Vừa mở cửa vào đã thấy nhóm người phụ trách của Xí nghiệp Hồng Vận ngồi quanh bàn, đang ngồi ở ghế chính là giám đốc bộ phận, Tưởng Hòa Long.

Ngay khi Đinh Thu Huyền bước vào, đôi mắt của những người đàn ông trong phòng sáng rỡ lên.

Ai cũng nhìn Đinh Thu Huyền với ánh mắt thèm thuồng.

Người phụ nữ này là niềm mơ ước của mọi đàn ông, khuôn mặt và vóc dáng hoàn hảo, dù là minh tinh cũng không bằng một phần nghìn của cô.

Đẹp không sao tả xiết.

“Chào phó tổng Đinh.” Mọi người lần lượt đứng lên.

“Mọi người đều là người quen, không cần khách sáo, mời ngồi.”

Sau khi vào chỗ ngồi, Tưởng Hòa Long liếc nhìn Giang Nghĩa bên cạnh Đinh Thu Huyền, khinh thường nói: “Vị này chắc hẳn là ông hoàng bám váy mà mọi người ngưỡng mộ - Giang Nghĩa, đúng không?”

Trong lời nói mang theo ý mỉa mai rất nặng.

Đinh Thu Huyền trong lòng rất tức giận, nhưng để thương lượng vụ mua bán này suôn sẻ, tạm thời cô chọn cách nhịn xuống.

Cô dửng dưng nói: “Chồng tôi bây giờ cũng là thành viên chính thức của đội đua xe, lương tháng cũng bốn, năm tỷ, không phải loại bám váy.”



Không nói còn đỡ, nói rồi lại làm dấy lên sự khinh bỉ của Tưởng Hòa Long.

Bốn, năm tỷ?

Bằng cái móng tay!

Tưởng Hòa Long xấu xa nói: “Úi chà chà, tôi vốn tưởng rằng sếp Đinh với thân phận và đức hạnh trời sinh như vậy, chắc chắn chỉ có rồng giữa loài người mới xứng đôi. Không ngờ cái loại lương một tháng có bốn, năm tỷ cũng khiến cô vừa lòng rồi?”

“Ôi, tiếc quá tiếc quá, sớm biết thế, lúc đầu tôi đã tấn công rồi.”

“Phải biết là bình thường tôi chơi đùa với mấy nữ minh tinh kia không chỉ có chút tiền thế thôi đâu. Nếu biết sếp Đinh “rẻ tiền” như vậy, tôi cũng không cần phải bỏ gần tìm xa.”

Lời này vô cùng khó nghe.

Đôi mắt của Giang Nghĩa đã lộ rõ sát ý.

Tuy nhiên, Đinh Thu Huyền nắm tay Giang Nghĩa, khẽ lắc đầu.

Để đàm phán mua bán, tuyệt đối không nên so đo nhiều như thế, những lời thô tục như vậy thực ra rất phổ biến trong các bữa tiệc xã giao, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến phụ nữ dễ chịu thiệt thòi trên bàn ăn.

Vẻ mặt của Đinh Thu Huyền rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng nói: “Giám đốc Tưởng, chúng ta hãy nói về dự án nhé?”

“Ôi, không vội, vừa ăn vừa bàn chuyện.”

Khi đồ ăn được dọn ra, Tưởng Hòa Long uống một ly rượu trước, sau đó chỉ vào các món ăn trên bàn và giới thiệu từng món một, tỏ vẻ ông ta rất hiểu các món ăn.



Cuối cùng, Tưởng Hòa Long chỉ vào một bát thịt ba chỉ và nói: “Thịt ba chỉ ở nhà hàng này là ngon nhất ở cả vùng Giang Nam. Nào, sếp Đinh, tôi đút cô.”

Ông ta đưa tay ra gắp một miếng thịt định đút cho Đinh Thu Huyền ăn.

Những hành động hoang đường và gây hấn như vậy, rõ ràng hoàn toàn không để Giang Nghĩa vào mắt.

Đinh Thu Huyền hơi nhíu mày, duỗi đũa gạt miếng thịt ba chỉ mà Tưởng Hòa Long đưa qua sang một bên, hơi tức giận nói: “Xin lỗi, tôi không ăn những món nhiều dầu mỡ như vậy.”

Khi nói những lời này, ngọn lửa hừng bừng bừng trong lòng Đinh Thu Huyền như sắp bùng cháy.

Không chỉ ghét Tưởng Hòa Long, mà còn ghét cả Đinh Trung.

Cô biết rằng đây phải là chuyện do Đinh Trung sắp đặt, để Tưởng Hòa Long cố ý nói vậy, làm vậy, để khiến cô tức giận bỏ đi, khiến chuyện làm ăn không thành.

Càng như thế, cô càng không thể để đúng ý Đinh Trung.

Nhịn.

Phải nhịn!

Tưởng Hòa Long đối diện bất mãn lắc đầu: “Miếng thịt ba chỉ ngon thế này, sếp Đinh, đây là thiệt thòi của cô đấy.”

Nói rồi ông ta ngốn luôn một miếng vào mồm.

Lúc này, Giang Nghĩa từ đầu tới giờ vẫn im lặng, giọng điệu bình thản nói: “Giám đốc Tưởng, tôi thấy ông miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt đỏ gay, là biểu hiện của việc ăn nhiều đổ bồ, khí hoả quá vượng đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play