Khi bọn họ nói chuyện, màn hình máy tính của Tôn Tại Ngôn nhảy ra một tin nhắn messenger.

“Hửm?”

Anh ta đưa tay ấn mở, sau khi xem xong tin nhắn, cả người đều sững ra.

“Chuyện này có chút nghiêm trọng.”

Ở một bên khác.

Ba người La Phong đi xuống tầng, cực kỳ vui vẻ trở lại xe.

“Giang thần y, chúng tôi thành công rồi!”

“Tôn tổng vậy mà thật sự đồng ý thỉnh cầu của chúng tôi, còn sắp xếp người đi cùng với chúng tôi đến câu lạc bộ xem xét, chúng ta bây giờ qua đó thôi.’

Tất cả chuyện này sớm đã trong tính toán của Giang Nghĩa.

Có điều, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của ba người bọn họ, Giang Nghĩa cũng cảm thấy vui từ tận đáy lòng.

Khi Giang Nghĩa chuẩn bị lái xe rời đi thì nhận được điện thoại của Tôn Tại Ngôn.

Nghe máy.

“Alo, có chuyện gì?”

“Lão đại, anh còn chưa đi nhỉ? Mau đi lên một chuyến, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Không có hỏi nhiều, Giang Nghĩa cúp máy.

Con người của Tôn Tại Ngôn rất cẩn thận, có thể khiến anh ta nói ‘xảy ra chuyện lớn rồi’, vậy thì nhất định xảy ra chuyện lớn rồi.

Giang Nghĩa nói với La Phong: “Xin lỗi, tôi có chút việc gấp phải đi làm, các anh bắt taxi đến câu lạc bộ đi?”

La Phong gật đầu: “Không sao, Giang thần y anh có việc thì đi làm đi, chúng tôi tự biết tới đó.”

Vì vậy, ba người La Phong xuống xe, bắt taxi rời đi.



Giang Nghĩa bình tĩnh lùi xe quay lại, trực tiếp đi vào cửa lớn, không có bất cứ ai dám ngăn cản.

Bảo vệ thấy rõ ràng, xe mà Giang Nghĩa chạy ra không phải là xe đám người La Phong chạy ra hay sao? Bảo vệ còn tò mò, Giang Nghĩa và đám người La Phong quen nhau sao?

Nếu quen biết, trực tiếp dẫn vào không phải là được rồi sao.

Bảo vệ khẽ lắc đầu: “Những thương nhân này làm việc thật sự khiến người ta không hiểu được, có lẽ đây chính là lý do bọn họ có thể thành công, mình chỉ là bảo vệ quèn...”

Giang Nghĩa vào thang máy, đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Giang Nghĩa đi thẳng vào vấn đề.

Chỉ thấy sắc mặt của Tôn Tại Ngôn có chút khó coi, có chút xoắn xuýt nói: “Xảy ra một chuyện rất ngại ngùng, nói là chuyện lớn thì là chuyện lớn, nói không phải chuyện lớn thì không phải chuyện lớn gì cả.”

Giang Nghĩa nhíu mày: “Đừng lập lờ ở trước mặt tôi nữa, nói thẳng đi, chuyện gì?”

Tôn Tại Ngôn thở dài: “Diêm Khải Văn của bất động sản Vinh Quang, chết rồi.”

“Cái gì?”

Trong lòng Giang Nghĩa chợt sững ra, anh thật sự có chút bất ngờ đối với chuyện này.

Diêm Khải Văn buộc phải chết, nhưng tuyệt đối không phải chết hôm nay! Theo kế hoạch thì sẽ xử lý Diêm Khải Văn vào bốn ngày sau sau hôm cúng tuần của Trình Hải, để bái tế vong linh trên trời của Trình Hải.

Mấy ngày này, buộc phải khiến Diêm Khải Văn chịu đủ dày vò, khiến anh ta cầu sống không được cầu chết không xong.

Anh ta, không thể chết.

“Ai giết?” Trong giọng điệu của Giang Nghĩa rõ ràng mang theo sự bất mãn.

Tôn Tại Ngôn bất lực nói: “Là tự sát. Tin tức truyền về từ phía người theo dõi, là nói Diêm Khải Văn không chịu nổi dày vò, ở trong biệt thự của Chu Duẫn Cường phóng hỏa tự sát?”

“Chết hết rồi?”

Tôn Tại Ngôn lắc đầu: “Cái này thì không, chỉ chết một mình Diêm Khải Văn, những người khác đều sống. Chu Duẫn Cường cũng chỉ bị thương nhẹ, tính mạng không có bất kỳ uy hiếp gì.”

Chỉ có một mình Diêm Khải Văn chết sao?

Tôn Tại Ngôn mở tất cả thông tin ra cho Giang Nghĩa xem, chữ viết, hình ảnh, bao gồm những điều tra nội bộ của phía cảnh sát.



Từ tình hình hiện nay thì thấy, Diêm Khải Văn quả thật đã chết.

“Diêm Khải Văn hèn như vậy sao?”

“Sợ tội tự sát?”

Chuyện như này không phải không thể, dù sao một người khi cảm thấy mình không có hy vọng sống tiếp thì sẽ tuyệt vọng muốn tự sát.

Vấn đề là loại tiểu nhân bỉ ổi, cáo già như Diêm Khải Văn, thật sự sẽ đi tới bước này sao?

Theo lý mà nói, tổ chất tâm lý của anh ta không có tệ như vậy mới đúng.

Giang Nghĩa tiếp tục xem điều tra nội bộ của phía cảnh sát, nhạy bén phát hiện một chuyện, đó chính là --- phía cảnh sát hiện nay không đủ bằng chứng để xác định người chết là Diêm Khải Văn.

Nói ra thì, xác định người chết là Diêm Khải Văn tổng cộng dựa vào hai điểm.

Thứ nhất: người chết mặc quần áo của Diêm Khải Văn;

Thứ hai: dựa theo miêu tả của Chu Duẫn Cường và người trong nhà, đó là phòng tạm thời của Diêm Khải Văn, người lúc đó ở trong phòng cũng là Diêm Khải Văn.

Vấn đề tới rồi, không có tận mắt nhìn thấy Diêm Khải Văn bị thiêu chết, cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh người chết chính là Diêm Khải Văn.

Chứng cứ hiện nay đều chỉ là chứng cứ gián tiếp mà thôi.

Giang Nghĩa nheo mắt lại, trong đầu đang tính toán một chuyện.

Nếu thật sự là Diêm Khải Văn sợ tội tự sát vậy thì bỏ qua, chết thì chết rồi, cũng không có gì để nói nữa, tóm lại không thể lấy một người chết để bêu rếu.

Giang Nghĩa vẫn chưa kinh tởm đến mức đó.

Nhưng nếu người chết không phải là Diêm Khải Văn?

Nếu người chết là người khác, Diêm Khải Văn thật lại tiêu dao bên ngoài, vậy vấn đề lớn rồi.

Mặc kệ xuất phát từ hận ý đối với Diêm Khải Văn cũng được, hay xuất phát từ sự tra xét chân tướng sự án cũng được, Giang Nghĩa không cho phép chuyện này kết thúc qua loa như vậy.

“Tôi, muốn đích thân đến cục cảnh sát một chuyến, kiểm tra thi thể!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play