Tôn Tại Ngôn và Giang Nghĩa đều là người có trí tuệ siêu phàm, bọn họ không cần phải thảo luận với nhau quá nhiều, chỉ nói một hai câu là đã có thể hiểu được bản thân mình muốn làm thế nào.

Nhưng Trình Đan Đình thì không giống như vậy.

Cô ta nhìn Tôn Tại Ngôn, lại nhìn Giang Nghĩa, gương mặt mơ hồ, căn bản không biết rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì.

“Hai người định làm gì vậy, có thể nói rõ một chút không hả?” Trình Đan Đình nói không nên lời.

Giang Nghĩa và Tôn Tại Ngôn nhìn nhau, chỉ cười mà không nói tiếng nào.

Sau đó, Giang Nghĩa dặn dò Trình Đan Đình: “Đan Đình, em cũng không rảnh rỗi đâu, em nhanh chóng trở về giải trí Ức Châu triệu tập cánh truyền thông có sức ảnh hưởng đến bất động sản Vinh Quang, đi thu thập tin tức đi.”

“Sao vậy?”

“Em cứ đi canh chừng thì biết thôi, sẽ có tin tức chấn động đấy.”

“Anh nói rõ một chút đi chứ.”

“Nói rõ quá thì không còn thú vị nữa, đi nhanh lên đi, chắc chắn là tin tức này có thể nổi rần rần mấy ngày trời.”

Trình Đan Đình mang theo sự thắc mắc rời khỏi phòng làm việc, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cô ta chẳng hiểu rốt cuộc là Giang Nghĩa và Tôn Tại Ngôn muốn làm cái gì.



Sau khi cô ta đi, Giang Nghĩa từ tốn nói: “Tại Ngôn, anh cho nhân viên cấp cứu chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối đừng để Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn phải chết, tôi sẽ là người tự tay chấp hành án tử của bọn họ, bây giờ chỉ cần hù dọa một chút là được rồi, không thể để bọn họ "ra đi" dễ dàng như thế.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Tôn Tại Ngôn quay người rời khỏi văn phòng, bắt đầu đi xử lý chuyện mà Giang Nghĩa đã bàn giao.

Giang Nghĩa đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn bầu trời xa xăm, anh tự nhủ: “Chú Trình, chú nhìn đi, cháu sẽ khiến hai cái tên khốn Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn nhận sự trừng phạt thích đáng.”

...

Tại một ngã tư thưa thớt người trong thành phố.

Có năm chiếc xe mini bus lần lượt kéo tới, kết quả đều bị chướng ngại vật trên đường ngăn cản, có cảnh sát giao thông đang phụ trách kiểm tra.

Lúc đầu, người trên xe còn tưởng là cuộc kiểm tra bình thường, kết quả vừa bước xuống xe thì liền bị cảnh sát giao thông bắt lại, sau đó có một đám người vọt lên lột hết quần áo trên người bọn họ, điện thoại và bộ đàm đều bị lấy đi hết tất cả.

Năm tên tài xế đều bị cảnh sát áp giải đi, đổi thành năm người khác lái xe rời khỏi.

Năm tên tài xế này đều là người của Ổ Rắn Hổ Mang, phụ trách vận chuyển rắn độc đến khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, định lợi dụng những rắn độc này để độc chết người ở khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.

Nhưng kế hoạch này đã bị Giang Nghĩa nắm bắt từ lâu, anh đã sắp xếp người thay thế bọn họ.

Sau đó, tất cả các tài xế ở trên xe đều là người của Giang Nghĩa, những rắn độc này cũng đã trở thành vũ khí của Giang Nghĩa.



Tất cả mọi chuyện đều được hoàn thành dưới tình huống không có một ai biết, tốc độ thay đổi cũng khá nhanh, căn bản không có người nào phát hiện ra.

Đương nhiên là Khổng Quang Triết càng không biết.

Lúc này, Khổng Quang Triết đang ngồi trong văn phòng bất động sản Vinh Quang, có mặt ở đó còn có Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn.

Ông ta lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho cấp dưới của mình: đến đâu rồi?

Ngay lập tức liền nhận được tin nhắn trả lời: đã đến khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, có thể chấp hành nhiệm vụ bất cứ lúc nào.

Khổng Quang Triết vui đến nỗi khóe miệng không khép lại được, ông ta cười to: “Giang Nghĩa ơi Giang Nghĩa, ngày hôm nay, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sự lợi hại của Khổng Quang Triết này. Dám đắc tội với tôi, cậu không có đường sống đâu.”

Nói xong, ông ta lập tức soạn một tin nhắn rồi gửi đi: lập tức hành động.

Khổng Quang Triết đặt điện thoại di động lên trên bàn, mừng rỡ nói: “Người mà tôi sắp xếp đã ra tay rồi, yên tâm đi, sẽ có kết quả nhanh thôi.”

Sau khi kiên nhẫn chờ đợi trong vòng hai mươi phút, điện thoại lại rung lên.

Ông ta cầm lên nhìn, cấp dưới trả lời lại hai chữ: hoàn thành.

“Tốt lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play