Tô Trung Nguyên ngửa đầu, khinh thường nói: "Thứ nhất, đây là khách sạn, không phải nhà của mày; thứ hai, tao là đến thăm mẹ của tao, không phải đến thăm Tô Hồng Văn mày. Cho nên căn bản là mày không có tư cách đuổi tao đi, hiểu chưa?"
Ông ta ra hiệu, lập tức có một người đàn ông nước ngoài mặc đồ đầu bếp đi tới.
Tô Trung Nguyên nói: "Tao không giống với mấy đứa bần hàn như tụi bây, tụi bây chỉ biết mời một vài đầu bếp tầm thường làm một số món heo cũng không thèm ăn làm mẹ khó chịu, mà tao, lại tìm đến cho mẹ đầu bếp thượng hạng cấp toàn thế giới —— ngài Robert."
"Ngài Robert đây, ở phương diện nấu nướng có tài hoa đặc biệt, từng lên bìa tạp chí ẩm thực toàn thế giới. Xin hỏi, mấy tên đầu bếp kém cỏi khu Giang Nam mà em tự tìm đó, có ai đạt tới thành tựu như vậy không?"
Tô Hồng Văn câm miệng không nói được lời nào.
Quả thật, đầu bếp mà ông ta mời tuy rằng trình độ không kém, đều là giỏi nhất ở khu Giang Nam, nhưng mà so với đầu bếp giỏi nhất trên toàn thế giới như Robert, vẫn là chênh lệch không nhỏ.
Ông ta tức giận cực kì, thầm nói: "Bình thường chẳng quan tâm đến mẹ, tới lúc chia tài sản mới trở về xum xoe, thực làm cho người ta ghê tởm."
Tô Trung Nguyên cười híp mắt nói với bà: "Mẹ, mấy món rác rưởi này mẹ đừng ăn nữa, đợi chút nữa con kêu ngài Robert làm cho mẹ một bàn cao lương mỹ vị, cho mẹ mừng thọ vui vẻ, được không ạ?"
Tô Cầm thở dài, chỉ trích nói: "Trung Nguyên à, khẩu vị của mẹ hơi đặc biệt, em mời đầu bếp nước ngoài đến, làm sao có thể làm ra món mẹ thích được chứ? Sợ là không đáng tin đâu."
Tô Trung Nguyên nổi giận: “Chị cả, một người phụ nữ như chị thì biết cái gì? Ngài Robert chính là đầu bếp giỏi nhất trên toàn thế giới, anh ta không đáng tin còn có ai đáng tin?"
"Hơn nữa, chị cả cũng không phải là em nói chị, thằng ba nó tốt xấu còn biết mời mấy tên đầu bếp tầm thường đến làm màu? Là chị cả, chị lại chẳng làm gì, một người đầu bếp cũng không mời, một chút lòng hiếu thảo cũng không có, còn cằn nhằn này kia với em, chị biết xấu hổ chút được không?"
Một người phụ nữ như Tô Cầm, bị gièm pha trước mặt mọi người, hai má lập tức đỏ bừng.
Giang Nghĩa ở bên cạnh đi ra, mỉm cười nói: "Mẹ của tôi thật ra cũng đã mời đầu bếp."
Tô Cầm lúc này mới nhớ đến, bà không phải đã kêu Giang Nghĩa sắp xếp xong đầu bếp từ lâu rồi sao? Sao lại quên mất chuyện này rồi?
Tô Trung Nguyên cười ha hả: “Sợ không phải là đầu bếp tầm thường ở ven đường đâu nhỉ?"
Giang Nghĩa thản nhiên nói: "Khác không dám nói, khẳng định tốt hơn tên nước ngoài mà ông tìm tới."
"Hừ, nói năng thật hùng hồn, kêu ra đây để tao coi thử."
Giang Nghĩa gọi điện thoại cho Nhiếp Tranh, không bao lâu sau, Nhiếp Tranh đi vào phòng khách, đi tới trước mặt mọi người.
Dáng vẻ hiên ngang của Nhiếp Tranh, cho người ta cảm giác không giận tự uy, nhưng mà cánh tay của ông ta...
Tô Trung Nguyên nhìn thấy cười ha ha: “Xin lỗi xin lỗi, tôi lúc đầu còn nói là ở ven đường tìm tới, tôi sai lầm rồi, loại này hẳn là nhặt từ đống rác nhỉ? Mấy người có ai gặp qua đầu bếp chỉ có một cái cánh tay không? Giỡn hả?"
Mọi người ở đây đều líu lưỡi, thầm nói Tô Cầm cũng thật là, sao có thể làm qua loa với đại thọ của mẹ mình như thế? Cho dù không có tiền, cũng phải mời đầu bếp đáng tin chút chứ.
Không cần là đầu bếp giỏi, cũng phải là đầu bếp trong khách sạn chứ.
Tìm một người đầu bếp cụt một tay như này, cho rằng ông ta là Dương Quá sao? Một cánh tay này làm sao làm đồ ăn? Quả thực là hồ nháo.
Tô Cầm không nén được giận, liếc nhìn Giang Nghĩa, trong mắt lộ vẻ giận dữ.
Bà thầm giận trong lòng, thầm nói Giang Nghĩa làm việc sao có thể không đáng tin như vậy?
Giờ thì hay rồi, bà mất hết cả mặt mũi rồi.
Trong tiếng cười nhạo của mọi người, thái độ của Nhiếp Tranh đúng mực, bình tĩnh thong dong nói: "Thân là đầu bếp, mấy cánh tay không quan trọng, quan trọng là... món ăn làm ra có ngon hay không. Có vài người tuy rằng đầy đủ tứ chi, nhưng đồ ăn làm ra giống như cám bã, khó có thể nuốt xuống."
Nụ cười của Tô Trung Nguyên biến mất, hỏi: "Mày có ý gì? Ý mày là mày làm đồ ăn ngon hơn ngài Robert? Mày là cái thá gì, dám ở đây khoác lác? Robert đã từng lên..."
Không đợi ông ta nói xong, Nhiếp Tranh thản nhiên nói: "Nước V có nền văn minh mấy nghìn năm, lịch sử lâu đời, vùng đất mênh mông, trên mảnh đất rộng lớn này có hàng ngàn hàng vạn món ăn, nhiều không đếm xuể. Cho dù là cùng một loại đồ ăn, ở khu vực khác nhau cũng có cách làm và mùi vị khác nhau."
"Theo sự chảy trôi của thời gian, các món ăn cũng được chia thành nhiều trường phái ẩm thực, tiếp tục phân nhỏ hơn nữa thì càng rắc rối phức tạp, khó mà phân rõ."
"Tay nghề, phương thức, đồ làm bếp khi làm đồ ăn, toàn thế giới cộng lại cũng không bằng một phần trăm Nước V. Đầu bếp ưu tú nhất, vĩnh viễn đều chỉ là đầu bếp Nước V."
"Ông tìm một tên nước ngoài làm cơm Tây đến Nước V cố làm ra vẻ, quả thực là làm trò hề cho thiên hạ. Mấy tên phương Tây bọn họ, trong bảo khố trù nghệ Nước V của chúng ta, quả thực không đáng nhắc tới, thủ pháp lạc hậu, tài nghệ bình thường, hương vị chủng loại cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù từng xuất hiện trong tạp chí ẩm thực thì sao? Một tờ giấy rách của người nước ngoài, đáng để tung hô sao?"
Tô Trung Nguyên bị nói đến á khẩu không trả lời được, không biết nói cái gì mới tốt.
Giang Nghĩa âm thầm bật cười, anh không nghĩ tới Nhiếp Tranh còn rất biết cách ăn nói, chuyện này không kỳ lạ, ở phương diện khác có lẽ Nhiếp Tranh không có quyền nói, nhưng ở phương diện trù nghệ, ông ta có tư cách nói chuyện hơn so với bất cứ người nào.
Tô Trung Nguyên giận đến nỗi cả người run run, lại không có cách nào phản bác.
Robert đi tới, nói bằng khẩu âm nước ngoài: "Mồm mép dù cho tốt hơn, không có thực lực cùng lắm cũng chỉ là thằng hề nhảy nhót, ai làm đồ ăn ngon, thử chút là biết."
"Đúng!"
Tô Trung Nguyên hỏi: "Vậy... ‘đại hiệp cụt một tay’, ông dám so tài cùng ngài Robert không?"
Nhiếp Tranh ngẩng đầu: “Có gì không dám?"
"Được, bây giờ lập tức làm liền, tôi thật muốn nhìn thử kẻ chỉ có một cánh tay như ông, có tài cán gì mà dám ăn nói hùng hồn như vậy."
Lập tức, mọi người đều tránh ra nhường chỗ.
Robert và trợ thủ chuẩn bị đồ làm bếp, nguyên liệu nấu ăn..., còn Nhiếp Tranh chỉ có một người phụ trách hết thảy, không cần bất cứ ai giúp đỡ.
Rất nhanh, hai người liền bắt đầu nấu nướng.
Đừng nhìn Nhiếp Tranh chỉ có một tay, nhưng tài nghệ cao siêu cực kì, việc mà rất nhiều người hai tay đều làm không được ông ta một tay đã có thể xử lý vô cùng hoàn hảo.
Điểm khác với Robert chính là, trước mỗi lần làm đồ ăn, Nhiếp Tranh đều cẩn thận quan sát phản ứng, trạng thái của bà cụ, cũng hỏi Tô Cầm, Tô Hồng Văn một cách kỹ càng những chuyện có liên quan đến bà cụ.
Khoảng chừng sau một tiếng, hai người lần lượt nấu xong.
Robert chuẩn bị đầy một bàn đồ ăn phong phú, mà Nhiếp Tranh chỉ đem ra một vật như là bình rượu, đặt ở trên bàn.
Tô Trung Nguyên xem xong liền vui vẻ: “Nè nè nè, ông làm món gì vậy? Làm dưa muối sao? Kẻ bần hàn chính là kẻ bần hàn, đồ ăn làm ra đều lộ ra một mùi vừa nghèo vừa chua."
Nhiếp Tranh bình tĩnh nói: "Đồ ăn, không phân nghèo hèn giàu sang, chỉ có ăn ngon và khó ăn."
"Ha hả, ngược lại thật biết nói chuyện, tôi thật muốn nhìn thử cái bình dưa muối này của ông, sao thắng được cao lương mỹ vị của ngài Robert!"\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT