Tất cả khán giả đều nghi hoặc, tên này là ai? Còn dám lên tiếng ở đây.

“Nhóc con, cậu là ai? Nói cái quái gì vậy hả? Đây là nơi mà cậu có quyền lên tiếng hay sao?”

“Chắc là chó đội Ferrari nhỉ?”

“Haha, cá mè một lứa.”

Tuy nhiên, ánh mắt của Chúc Minh lại thay đổi. Trong mắt anh ta có chút phấn khích, còn có chút vui mừng, không thèm quan tâm tới Dương Tuấn Thiên nữa mà đi thẳng đến trước mặt Giang Nghĩa.

“Tôi biết anh sẽ đến mà!”

Giang Nghĩa rít một hơi rồi bình tĩnh nói: “Cho tôi một cơ hội. Nếu tôi có thể thắng Phong Điểu bằng cách quang mình chính đại thì mọi người đừng công kích đội Ferrari nữa, được chứ?”

Chúc Minh còn chưa kịp đáp lời thì Phong Điểu đã đi tới.

Anh ta nhìn Giang Nghĩa vài giây rồi nói: “Người lần trước thắng Chúc Minh là anh?”

“Là tôi.”

“Được, người tôi đợi chính là anh, Giang Nghĩa!” Phong Điểu cao giọng: “Chúng ta đấu một trận, nếu anh thắng tôi thì chúng tôi không chỉ không công kích đội Ferrari nữa mà còn nhượng quyền lên tiếng cho đội Ferrari, công nhận đội Ferrari là đội no.1 trong giới. Nếu anh thua tôi thì xin lỗi, đội mấy người có thể giải tán được rồi.”

Trận này quyết định cả tương lai của một đội đua xe.

Tiền cược rất lớn.



“Dám không?” Phong Điểu hỏi.

Giang Nghĩa cười cười, chiến thần Tu La có bao giờ sợ gì đâu?

Anh bình tĩnh nói: “Lát nữa thua rồi thì đừng có khóc đấy.”

“Haha, anh đang nói với bản thân à?”

Hai người đàn ông đứng trên đỉnh giới đua xe nhìn nhau vài giây, rồi lần lượt lên xe.

Xe của Giang Nghĩa chính là một chiếc Ferrari 458 lỗi thời, mọi tính năng đều không bằng chiếc xe đua siêu cấp đã được cải tạo của Phong Điểu.

Chỉ nhìn xe thôi thì khán giả đã lắc đầu ngao ngán.

Ferrari 458?

Còn phải so sao?

“Lái loại xe cũ như thế, quá xem thường Phong Điểu rồi nhỉ?”

“Này, sao đội Ferrari leo được tới vị trí này vây, đội viên nếu không phải là những kẻ tiểu nhân hèn hạ thì cũng là những tên ngông cuồng, đúng là hết thuốc chưa.

Mọi người đều lắc đều, không tin Giang Nghĩa có thể thắng.

Dưới áp lực khổng lồ như thế, xe của Giang Nghĩa và xe của Phong Điểu đều lần lượt dừng trước vạch xuất phát.

Mọi thứ đều sẵn sàng, bắt đầu!



Hai chiếc xe lần lượt lao lên.

Tính năng xe của Giang Nghĩa không bằng đối phương nên vừa xuất phát đã chậm hơn người ta. Chậm một bước thì cũng chậm ngàn bước, trông có vẻ không thể nào đuổi kịp.

Phong Điểu không hề bất cẩn, anh ta không giữ sức mà tung ra toàn bộ thực lực, vừa bắt đầu đã đua bằng vận tốc cao nhất.

Có thể kéo dài khoảng cách được bao nhiêu thì hay bất nhiêu.

Anh ta không chỉ muốn thắng mà còn muốn thắng áp đảo, khiến đối phương phải tuyệt vọng.

người dám thắng Chúc Minh sao, sao anh ta có thể bỏ qua được?

Nhìn chiếc Lamborghini cách càng lúc càng xa, thậm chí đến đèn xe cũng không thấy nữa, khán giả đều lộ ra nụ cười khinh bỉ.

“Quả nhiên đúng như tôi dự liệu, cái thứ rác rưởi 458 đó, chạy chậm như sên mà còn đấu cái quái gì?”

“Chẳng kích thích gì cả, mọi người về nhà ngủ thôi.”

Tính năng của xe không bằng đối thủ, Phong Điểu còn là tay đua số một thế giới, lại còn là đua nghiêm túc, trong trường hợp, việc giành chiến thắng đúng là điều si tâm vọng tưởng.

Lâm Mông Vân nhìn lên màn hình lớn, trong lòng cực kỳ lo lắng.

Cả hiện trường chỉ có một người không chút nôn nóng, đó chính là Chúc Minh.

Sau khi lĩnh giáo năng lực của Giang Nghĩa, anh ta biết Giang Nghĩa sẽ không bất cẩn như vậy, nãy giờ chỉ là đua đường thẳng, với một chiếc Lamborghini có tính năng mạnh mẽ thì dẫn trước cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play