Tiếng hét của Chúc Minh vang khắp khán đài, khiến mọi người đều cùng nhau hét lên, tiếng hét đồng thanh bảo Dương Tuấn Thiên nhanh cút khỏi vòng đua xe, thậm chí còn lan sang cả đội Ferrari.

Theo tình hình như thế thì dù đêm nay đội Ferrari có thắng cuộc cũng khó mà thuyết phục được khán giả,

Lâm Mộng Vân thấy thế vô cùng lo lắng trong lòng. Nếu đêm nay bọn họ thắng bằng cách này thì mặt mũi của cả đội sẽ không con nữa, sau này đội Ferrari cũng sẽ trở thành trò cười trong giới.

Nếu bị ba biết được thì không biết cô sẽ bị chửi thế nào đây.

Trong đám đông, hai người đàn ông vẫn đang bình tĩnh nhìn lên màn hình chứ không nói lời nào, họ chính là Giang Nghĩa và Điền Kê đang trà trộn vào khán giả để xem cuộc đua.

Điền Kê khinh thường: “Tôi biết ngay tên nhãi Dương Tuấn Thiên chẳng có ý tưởng gì tốt đẹp mà. Với cái trình nát be bét của hắn thì chắc chắn có một vé lót đáy trong 10 đại đội trưởng, nếu đấu bình thường thì hắn thắng không được đâu. Haha, biết là không thắng nổi nên bây giờ chơi trò này, đúng là nhục mặt!”

Giang Nghĩa ngẩng đầu nhìn rồi bình tĩnh nói: “Dương Tuấn Thiên không thắng được đâu.”

“Đại ca, sao anh nhìn ra là hắn không thắng được.”

“Vì một tay đua thật sự xuất sắc chắc chắc sẽ không bị mấy cái thủ đoạn rẻ tiền này đánh bại.”

Mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc Lamborghini kia.

Đến lúc thể hiện thực lực rồi nhỉ?

Nếu đã được mệnh danh là cường giả tuyệt đối, no.1 giới đua xe thì anh tin rằng thực lực của Phong Điểu chắc chắn không thể thấp như vậy, không thể bị đè bẹp trong phút chốc đâu.

Quả nhiên.



Lamborghini bắt đầu ra tay.

Khi hai chiếc xe kia sợ hãi không dám tiến về phía trước thì Phong Điểu đạp chân ga xông lên lao thẳng vào tường núi. Chiếc xe ma sát với tường núi hòng lách qua xe của Dương Tuấn Thiên từ bên phải.

Dương Tuấn Thiên bật cười: “Không nhịn nổi nữa rồi? Haha, tôi đang đợi anh đấy.”

Anh ta trực tiếp bẻ lái định đâm thẳng vào chiếc xe. Dù không thể cắt chiếc Lamborghini ra làm đôi thì cũng phải khiến nó đập mạnh vào tường núi.

“Phong Điểu?”

“Tay đua số 1 thiên hạ?”

“Haha, đi chết đi! Dám đối đầu với Dương Tuấn Thiên này thì anh đã xác định là không còn đường sống rồi.”

Chiếc xe mạnh mẽ đâm tới.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thót tim, khán giả đều toát mồ hôi hột. Cú va chạm sắp tới rất mạnh, khả năng cao là chiếc Lamborghini sẽ đập vào tường núi rồi đứt làm đôi.

Tính mạng của Phong Điểu cũng khó mà giữ nổi.

Dương Tuấn Thiên đúng là điên thật rồi.

“Đội trưởng!” Chúc Minh vì lo lắng cho đội trưởng của mình mà hét to.



Vào thời điểm mấu chốt này, chiếc Lamborghini bỗng chậm lại, cứ như đột ngột chết đứng, tốc độ của chiếc xe giảm hẳn.

Thấy cảnh này, khán giả đều ngơ người.

Dương Tuấn Thiên cũng ngu luôn rồi, anh ta đâm vào khoảng không. Thấy xe của mình đang muốn lao thẳng vào tường núi, anh ta dùng sức đánh tay lái chuẩn bị né tránh.

Nhưng Phong Điểu không hề cho anh ta cơ hội.

Ngay sau đó, xe của Phong Điểu chạy lên phía bên phải của chiếc ferrari, sau đó cọ xát nhẹ một cái để chiếc ferrari thêm chút lực.

Trong nháy mắt, chiếc ferrari đâm thẳng vào núi.

Ầm!!!!!

Một âm thanh chói tai vang lên, tia lửa bắn lên tung toé.

Kẻ hại người không có kết cục tốt đẹp. Dương Tuấn Thiên suốt ngày đi hãm hại người khác, kết quả cuối cùng lại bị Phong Điểu giải quyết dễ dàng như thế đó.

Khi chứng kiến cảnh tượng này, ai cũng rất ngạc nhiên. Hành động của Phong Điểu làm người khác cực kỳ khâm phục.

Điền Kê cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng: “Lợi hại, quả thật rất lợi hại, ra tay đẹp lắm.”

Giang Nghĩa cũng vỗ tay, nếu đổi lại là anh thì cũng không thể làm tốt hơn được. Kỹ thuật và cách suy nghĩ của Phong Điểu đều đã đạt tới trình độ đỉnh cao.

Là một tay đua thì phải muốn so tài cùng một cao thủ như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play