Tôn Vĩnh Trinh căn bản không chấp nhận nổi chuyện như này.

Đùa cái quái gì vậy, người luôn đấu với ông ta, vậy mà là người tổng phụ trách của khu Giang Nam? Điều đó không phải đồng nghĩa với việc ngay từ đầu đã định sẵn sẽ thất bại rồi hay sao?

Còn có gì để đấu nữa?

Ông ta ngẩng đầu nhìn sang Giang Nghĩa, không dám tin mà hỏi: “Không, không thể, nếu cậu thật sự là người tổng phụ trách khu Giang Nam, muốn đánh bại tôi đó không phải là chuyện quá dễ hay sao? Sao có thể làm điều phức tạp như vậy, tiêu tốn nhiều thời gian như vậy?”

“Giang Nghĩa, cậu đừng ở đó giả bộ nữa!”

Đối với sự chỉ trích của ông ta, Giang Nghĩa không hề quan tâm.

Tôn Tại Ngôn ở bên cạnh ngược lại cười vài tiếng, xấu hổ nói: “Thật ra tôi nên nghĩ ra từ sớm, mấy lần thất bại liên tiếp, bên trên đều giống như biết được tin tức; lần này còn là ba thế lực liên hợp lại.”

“Nếu không phải có thân phận địa vị siêu việt, căn bản không thể làm được tất cả chuyện này.”

Những lời này là nói cho Tôn Vĩnh Trinh nghe, còn là nói cho bản thân anh ta nghe.

Tôn Vĩnh Trinh nuốt nước bọt.

Sự thật như vậy, không tin cũng phải tin.

Chỉ là ông ta vẫn không phục, nhìn Giang Nghĩa nói: “Mẹ kiếp cậu là cố ý đùa giỡn tôi sao? Vị trí của cậu cao như vậy, còn đấu cái quái gì với tôi?”

Giang Nghĩa nói với giọng điệu bình tĩnh: “Ông biết mèo tại sao muốn bắt chuột không?”

“Mèo bắt chuột?” Tôn Vĩnh Trinh nhổ một bãi: “Quan tâm làm gì?”

Giang Nghĩa tự hỏi tự cười: “Mèo bắt chuột, là vì chơi; tôi đấu với ông, cũng giống như vậy. Ông ép em trai tôi vào đường chết, cho rằng tôi sẽ dễ dàng giải quyết ông như vậy sao?”

Những lời này khiến trái tim của Tôn Vĩnh Trinh lạnh hoàn toàn.

Hóa ra, đối phương ngay từ đâu đã không xem mình ra gì, ‘đấu’ với ông ta thật ra cũng là chơi với kẻ ngốc mà thôi.

Mặc kệ Tôn Vĩnh Trinh cố gắng như nào, cũng tuyệt đối không đánh thắng được Giang Nghĩa.

Con người, chỉ khi sau khi trải qua sự cố gắng vẫn không đạt được mới sinh ra tuyệt vọng, lúc này trong lòng Tôn Vĩnh Trinh, tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Ha ha, ha ha ha ha!”

“Tôi cố gắng lâu như vậy, kết quả chỉ là bị coi thành kẻ ngốc mà chơi đùa?”



“Kẻ ngốc? Tôi là kẻ ngốc?!”

Tôn Vĩnh Trinh có lòng tự tôn rất lớn thì nay hoàn toàn mất đi tinh thần, cả người ngồi ngây ra trên sàn, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.

Sự thất bại lần này khiến ông ta mất đi mọi thứ.

Thảm bại.

Khi ông ta ép Giang Châu vào đường cùng thì đã định sẵn kết cục như này.

Cho nên nói, con người làm gì ông trời sẽ nhìn, ác thiện rồi cũng sẽ đến!

Giang Nghĩa phất tay.

“Đưa đi.”

“Tôn Vĩnh Trinh, cái chờ đợi ông, sẽ là cuộc sống trong tù mãi mãi.”

“Ông, hãy ở trong tù mà hối lỗi đi.”

Đường đường là lão tổng của doanh nghiệp hàng đầu, rơi vào kết cục người không còn một xu, bị nhốt trong tù, chỉ có thể một chữ: đáng đời!

Tôn Vĩnh Trinh khóc rống lên.

Sự tôn nghiêm của đàn ông hoàn toàn không cần nữa, ông ta hét lên: “Giang Nghĩa, cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là chủ tịch của xí nghiệp Thiên Đỉnh, tôi là nhân vật nổi tiếng của giới thương nghiệp trong khu Giang Nam!”

“Cậu tống tôi vào tù, sẽ khiến nền kinh tế của khu Giang Nam thụt lùi mười mấy năm.”

“Cậu không thể như vậy, thả tôi ra!”

Bất luận ông ta kêu gào thế nào cũng vô dụng.

Hai cảnh sát đi tới giữ hai cánh tay của ông ta, lôi Tôn Vĩnh Trinh ra ngoài, tống vào tù.

Ông trùm của giới thương nghiệp một thời, chấm dứt tại đây.

Hiện trường, còn lại Tôn Tại Ngôn.

Anh ta cúi đầu, thở dài một tiếng, anh ta biết kết cục của mình chắc chắn sẽ không tốt đi đâu được; anh ta là tiếp tay cho giặc, đối đầu với người tổng phụ trách khu Giang Nam, lúc đầu còn phái thủ hạ đào mộ của Giang Châu.

Những tội trạng này cộng lại, chết mấy chục lần cũng không đủ.

Anh ta cũng không xin tha.



Bởi vì anh ta biết, cầu xin cũng vô dụng.

Cái chờ đợi anh ta, sẽ là kết cục như nào?

Giang Nghĩa phẩy tay, Lâm Chí Cường dẫn những người khác trong phòng rời đi.

Sau đó, Giang Nghĩa từ từ nói: “Tôn Tại Ngôn, năng lực của anh rất giỏi. Y thuật cao siêu, trí tuệ siêu việt, người giống như anh làm việc cho kẻ tà ác như Tôn Vĩnh Trinh, thật sự không nên.”

Tôn Tại Ngôn cười khổ lắc đầu.

“Tôi có nỗi khổ của tôi.”

“Có điều, bây giờ nói gì cũng muộn rồi, tổng phụ trách, tôi bằng lòng chấp nhận mọi trừng phạt.”

Chỉ là, tâm nguyện chưa hoàn thành của anh ta là không thể thực hiện rồi.

Tiểu Điệp, kiếp này không còn cơ hội gặp lại rồi.

Giang Nghĩa rất bình tĩnh, cầm ly trà trên bàn nhấp một ngụm, cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ở đó, giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Một lát sau, cửa mở ra.

Tiếng bước chân truyền tới, sau khi tiếng bước chân truyền tới, còn có một giọng nói trong trẻo của phụ nữ cất lên: “Tại Ngôn!!!”

Giọng nói quen thuộc biết bao.

Nhiều năm sau, lần nữa nghe thấy.

Tôn Tại Ngôn lập tức quay đầu lại, bỗng phát hiện, người đứng đằng sau, chính là người tình trong mộng khổ sở nhớ mong nhiều năm, ngày đêm thao thức – Tiểu Điệp.

“Tiểu Điệp.”

Tôn Tại Ngôn và Tiểu Điệp kích động chạy về phía đối phương, ôm chặt lấy nhau.

Một màn này, cảm động người bên cạnh.

Giang Nghĩa để ly trà xuống, nở nụ cười hài lòng, anh thích nhất nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của người khác.

Trên đời này, còn có chuyện gì vui hơn khi nhìn thấy người khác vui không?

Sau khi ôm nhau một lúc lâu, hai người tách nhau ra, Tôn Tại Ngôn đưa tay vuốt ve gương mặt của Tiểu Điệp, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, tất cả đều rất không chân thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play