Hà Diệc Nho vừa bước vào văn phòng thì đã biết được kết cục của mình.

Chỉ là ông ta không cam lòng.

Ông ta làm việc ở Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, mỗi năm nhận được mấy trăm triệu tiền lương, nếu bị đuổi, vậy ông ta đi đâu để tìm công việc béo bở này đây?

Không có nền tảng từ Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng thì xí nghiệp Thiên Đỉnh chắc chắn sẽ không nhận ông ta vào làm. Các công ty khác sẽ kiêng dè vết nhơ “bán nước cầu vinh” của ông ta mà sẽ không nhận ông ta.

Một khi bị sa thải, sự nghiệp của Hà Diệc Nho coi như kết thúc.

Vì lý do này, ông ta mặt dày quỳ xuống nói: “Giám đốc Trình, tôi biết sai rồi, tôi sẽ sửa mà, xin đừng sa thải tôi.”

Trình Hải cười khẩy: “Ông còn mặt mũi ở lại sao? Vừa nhìn thấy ông là tôi liền nghĩ ngay đến cái chết của Giang Châu. Bảo ông cút đi đã là nhân nhượng rồi, có phải ông muốn ép tôi giết ông không?”

“Không, không cần.”

Hà Diệc Nho nhanh chóng đứng dậy lùi ra sau: “Giám đốc Trình, tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.”

Ông ta lao đi, Hà Du Vinh cũng chạy theo sau, hai người một trước một sau chạy trốn khỏi Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.

Trình Hải hừ một tiếng, chửi rủa: “Đồ cặn bã!”

Giang Nghĩa mỉm cười, anh không ngờ Trình Hải đã từng tuổi này rồi mà hay dễ nổi nóng như vậy. Sau khi trấn an anh ta một phen, anh tạm thời rời khỏi cao ốc Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.

Sau khi ra ngoài, Giang Nghĩa cảm thấy rất thoải mái.

Lại nói đến Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, Trình Hải thành công đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, món nợ khổng lồ đã được trả hết, bây giờ Giang Nghĩa cũng coi như được an ủi một chút.

Vài ngày sau đó, dưới sự quản lý ngày càng nề nếp của Trình Hải, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đã tiếp nhận một đơn hàng lớn và phát triển mạnh mẽ.

Hôm nay, tranh thủ trời nắng tốt, Giang Nghĩa đi dạo trên đường.

Vừa thư giãn vừa thưởng thức phong cảnh.

Liên tục làm việc vất vả một thời gian dài, cho dù là người sắt cũng không thể chịu được.

Đang đi thì anh nhìn thấy ở bên kia đường có rất nhiều người tụ tập ở đó, anh đi tới nhìn kỹ thì mới phát hiện kia là một quầy hàng rong bán đồ nướng, xiên que, súp cay, toàn là những món ăn vặt thường thấy.

Ông chủ quán rất thú vị, ông ta là một người đàn ông trung niên chỉ có một cánh tay, dáng người cao lớn, dũng mãnh, gò má đẹp như được cắt tỉa.

Bên cạnh là một cô bé khoảng năm sáu tuổi đang đọc truyện tranh hoạt hình, chắc là con gái của chủ quán.

Ông chủ quán tuy chỉ có một cánh tay nhưng kỹ thuật lại rất điêu luyện, dù là xiên que chiên hay xiên que nướng thì động tác của ông ta cũng rất nhanh nhẹn và khéo léo, làm một tay còn nhanh hơn những người có hai tay.

Hơn nữa đồ ăn làm ra rất thơm!

Giang Nghĩa nhận thấy trên người người đàn ông này có khí chất của một người lính, trên người ông ta cũng chứa đầy những vết sẹo để lại trên chiến trường.

Có lẽ, đó là một người lính vì bị thương nên đã xuất ngũ.



Nhìn thấy khách khứa ăn ngon lành, bụng của Giang Nghĩa bỗng dưng kêu lên một tiếng, anh không nhịn được tiến lên hỏi: “Ông chủ, bán thế nào?”

Chủ quán ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó nói: “Bên trái có bảng giá.”

“Ừm, cho tôi mười xiên thịt bò, mười xiên thịt gà, mười xiên thịt cừu.”

“Đợi một xíu.”

Chưa đầy năm phút, tất cả xiên que đã được làm xong và đặt lên đĩa.

Cô bé rất ngoan cầm đĩa đi tới chỗ Giang Nghĩa: “Chú ơi, xiên nướng của chú đã có rồi đây.”

“Cảm ơn cháu.”

Giang Nghĩa cầm lấy đĩa rồi ăn từng miếng một, mới ăn được vài miếng đã thấy rất ngạc nhiên.

Những xiên thịt nướng giòn tan trong miệng, mùi thơm lan tỏa khắp miệng, rồi lan ra toàn thân, cảm giác như đang tự do chạy nhảy trên thảo nguyên mênh mông.

Ngon quá, ngon quá đi!

Giang Nghĩa nói: “Ông chủ, tay nghề của ông không tệ đấy, có thể nhìn ra được tài nấu nướng của ông cũng rất tốt, chỉ là ông bán xiên que ở đây cũng không thể phát huy được tài cán của mình.”

Ông chủ mặt không chút cảm xúc, thản nhiên nói: “Nuôi được gia đình là được rồi.”

Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, không nhịn được hỏi: “Cậu là binh lính ở biên giới phía tây?”

Quả nhiên là vậy, Giang Nghĩa đã đoán trúng.

“Ông có thể nhìn ra sao?”

“Khí chất trên người cậu giống hệt như một đồng đội của tôi lúc tôi còn ở biên giới phía tây. Loại khí chất nhà binh này không thể thấy được ở người thường. Đặc biệt là binh lính ở biên giới phía tây, là có một không hai đấy.”

Giang Nghĩa mỉm cười, chỉ vào cánh tay bị đứt lìa của ông ta và hỏi: “Sao lại bị đứt?”

“Kiệt sức, một chọi ba, bị chém đứt.”

“Có thể sống trong môi trường như vậy thì cũng xem như có bản lĩnh, ông tên là gì?”

“Nhiếp Tranh.”

“Có hứng thú đi theo tôi không?”

Nhiếp Tranh cúi đầu cười khẽ: “Bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không muốn đi chém giết nữa.”

Cả hai đang nói chuyện thì một chiếc xe quản lý đô thị từ xa chạy đến.

Cửa xe mở ra, ba người đàn ông mặc đồng phục bước xuống, đừng nghĩ họ là công nhân thời vụ mà khinh thường, bọn họ nhìn trông rất quyền lực đấy.



Người đi đầu tên là Lương Dũng, là con người nham hiểm nhất mà những người bán hàng rong sợ nhất.

Lương Dũng vừa cao vừa gầy, giống y cây tre, trên mặt toàn là tàn nhang.

Anh ta ngáp một cái đi đến trước quầy hàng, xỉa tay nói: “Này, này, ông có biết đây là tuyến đường chính không hả? Bán hàng ở đây là phạm luật, mau cút khỏi đây mau.”

Nhiếp Tranh cau mày, gian hàng của ông ta cách đường hơn ba mét rồi!

Hơn nữa đây là đường dành cho người đi bộ, không phải đường chính.

“Cậu gì ơi, quầy hàng của tôi không ảnh hưởng đến việc đi lại của người khác không phải sao?”

“Này, còn dám mạnh miệng có đúng không?” Lương Dũng chỉ vào những người ăn thịt xiên nướng, nói: “Những người này ăn ở chỗ của ông sẽ cản trở người khác đi lại, mau cút đi.”

Nhiếp Tranh nghiến răng, kìm chế cơn tức giận, bình tĩnh hỏi: “Vậy cậu muốn tôi chuyển đi đâu?”

“Đi chỗ nào cũng không được.”

“Chuyện này…”

Lương Dũng cầm một cây xiên nướng lên ăn mà không trả tiền. Anh ta vừa ăn vừa nói: “Tất nhiên, nếu ông thực sự yêu thích công việc của mình và muốn tiếp tục làm việc đó thì cũng không phải không thể, ông đi làm một cái giấy cấp phép bán hàng là được.”

“Ồ, tôi có.”

“Có sao không nói sớm? Lấy ra xem thử.”

Nhiếp Tranh lấy giấy cấp phép bán hàng ra đưa cho Lương Dũng, sau khi đối phương xem xong, anh ta ném nó xuống đường.

“Thứ này làm ở Cục giao thông, không được, tôi không chấp nhận.”

“Cái gì?”

“Tôi chỉ chấp nhận làm ở Cục Quản lý Đô thị của chúng tôi thôi. Tôi cho ông hai lựa chọn, hoặc là thu dọn đồ đạc rồi cút đi, hoặc là đến Cục Quản lý Đô thị làm giấy cấp phép.”

Nhiếp Tranh tức giận, nhưng lại không dám nói ra.

Hồi đó ông ta dũng chiến đấu trên chiến trường, nhưng bây giờ lại như cá mắc cạn bị một tên công nhân thời vụ làm khó dễ, thật sự rất đáng buồn.

Lúc này...

Giang Nghĩa cúi xuống nhặt giấy cấp phép bán hàng lên rồi phủi bụi trên đó.

“Làm giấy cấp phép bán hàng ở Cục Quản lý Đô thị và Cục Giao thông Vận tải không giống nhau sao? Tại sao phải làm một thứ đến hai lần? Đây không phải là gây thêm phiền phức cho người dân sao?”

Lương Dũng nổi giận: “Này, anh dám nghi ngờ tôi?”

“Không phải nghi ngờ mà là tò mò thôi, tại sao phải có giấy cấp phép, dựng sạp ở đây cùng lắm chỉ ảnh hưởng đến người đi đường và quá gần đường chính thôi chứ đâu cần phải đăng ký giấy phép?”

“Theo tôi biết, mỗi lần làm giấy phép phải bỏ ra một khoản tiền. Anh đang muốn thực thi pháp luật hay là muốn bỏ túi riêng?”\u0004\u0004\u0004\u0004

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play