Tít tít, chiếc xe sang màu trắng dừng ở căn cứ của giải trí Ức Châu.

Giang Nghĩa từ trên xe bước xuống, đi vào tòa nhà, đi tới phòng làm việc của Trình Đan Đình.

Nhìn thấy Giang Nghĩa đi tới, Trình Đan Đình có hơi bất ngờ.

“Giang Nghĩa anh sao lại tới đây? Tôi vừa xem được tin tức, nói bên phía khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng xuất hiện một vài chuyện, vừa chuẩn bị gọi điện qua hỏi.”

Giang Nghĩa trả lời: “Chuyện bên đó đã xử lý ổn rồi, tôi lo bên này cũng sẽ bị người ta nhắm vào, cho nên đặt biệt chạy tới xem thử. Đan Đình, dạo này có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra không?”

Trình Đan Đình lắc đầu.

“Không có.”

“Không sao?” Giang Nghĩa cúi đầu xuống, là thật sự không có, hay kẻ địch đang bày trò?

Không dễ nói.

Hai người đang nói chuyện, thư ký đi vào nói: “Giang tổng, Trình tổng, tổng giám nghệ thuật của bộ phận điện ảnh và truyền hình – Triệu Đỉnh nói có chuyện quan trọng muốn gặp hai người.”

Triệu Đỉnh?

Giang Nghĩa nheo mắt lại.

Anh nhớ rõ, Triệu Đỉnh đó là nội gián trước đó giải trí Bách Khoa cài vào giải trí Ức Châu, từng trộm bài hát của giải trí Ức Châu, hại giải trí Ức Châu tổn thất nghiêm trọng.

Về sau Giang Nghĩa không tính toán chuyện cũ, không những không có trừng phạt anh ta, còn giữ anh ta lại, cho anh ta một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho ba của anh ta.

Giang Nghĩa giữ lại anh ta là để về sau không chừng có chỗ dùng tới.



Lẽ nào là hôm nay ư?

“Cho anh ta vào.”

“Vâng.”

Thư ký đi ra, không đến nửa phút, Triệu Đỉnh đi vào.

Triệu Đỉnh bây giờ đã có tinh thần hơn rồi.

Giang Nghĩa không vội hỏi chuyện gì, mà quan tâm đến ba của anh ta: “Triệu Đỉnh, bệnh của ba anh sao rồi?”

Triệu Đỉnh cảm thấy rất an ủi, lâu như vậy rồi, tổng giám đốc vậy mà vẫn nhớ chút chuyện nhỏ của anh ta.

“Cảm ơn sự quan tâm của Giang tổng, cuộc chữa trị của ba tôi rất thuận lợi, đã xuất viện rồi, tạm thời không có gì đáng ngại.”

“Vậy thì tốt.”

Sau khi nói ‘lời khách sáo’ xong, Giang Nghĩa mới chuyển sang chủ đề chính: “Anh nói có chuyện quan trọng tìm chúng tôi?”

“Phải!”

Biểu cảm của Triệu Đỉnh lập tức trở nên nghiêm nghị.

Anh ta thậm chí còn đóng chặt cửa phòng làm việc lại, nhỏ giọng nói: “Giang Nghĩa, Trình tổng, tôi có được tin tức mới nhất, bên phía xí nghiệp Thiên Đỉnh muốn nhắm vào giải trí Ức Châu.”

Quả nhiên.



Điểm này nằm trong dự liệu của Giang Nghĩa, không có gì bất ngờ.

Có điều, những lời tiếp theo của Triệu Đỉnh thật sự đã dọa Giang Nghĩa giật mình.

Triệu Đỉnh nói: “Theo như bạn thân của tôi ở xí nghiệp Thiên Đỉnh tiết lộ, Tôn Vĩnh Trinh của xí nghiệp Thiên Đỉnh mời tất cả các tổng giám đốc của rạp phim ở khu Giang Nam tới, đóng cửa ở trong một phòng bàn bạc bí mật.”

“Bàn bạc chuyện đối phó giải trí Ức Châu!”

Một xí nghiệp Thiên Đỉnh đã khó đối phó, cộng thêm tất cả các tổng giám đốc của các rạp phim, đây là muốn làm một trận lớn.

“Biết kế hoạch của bọn họ không?” Giang Nghĩa hỏi.

“Cụ thể không phải quá rõ, nhưng dựa theo thăm dò nhiều bên của tôi, hình như bọn họ là muốn động tay chân vào ‘tiền bán vé’.”

“Tiền bán vé sao?”

“Không sai, chính là phóng vé sẽ công chiếu bộ phim điện ảnh công ích mới nhất của chúng ta – “Thập Vạn Thiên Binh”, cụ thể muốn giở trò gì thì tôi không biết.”

“Thập Vạn Thiên Binh” chính là bộ phim điện ảnh công ích vừa quay xong.

Mời hàng trăm minh tinh, ngôi sao điện ảnh, ngôi sao ca nhạc, lưu lượng trẻ, diễn viên gạo gội, thiên vương thiên hậu, chỉ cần gọi được tên thì đều có.

Bộ phim này đã được công bố từ lâu, tất cả tiền bán vé sẽ dùng cho việc cứu trợ công viên rừng, giúp đỡ xây dựng lại và hỗ trợ những người bị bỏng trong vụ hỏa hoạn.

Số tiền này, giải trí Ức Châu căn bản không muốn động vào.

Nếu đã như vậy, đám người Tôn Vĩnh Trinh muốn làm gì? Động vào những tiền bán vé này, hình như căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với giải trí Ức Châu?

Có chút khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play