Trung tâm khu Giang Nam, tòa nhà của xí nghiệp Thiên Đỉnh, phòng làm việc của chủ tịch.

Tôn Vĩnh Trinh đang cùng với Tôn Tại Ngôn thương lượng kế hoạch đối phương giải trí Ức Châu, kế hoạch tổng thể đã thương lượng xong, chỉ đợi khắc phục chi tiết cuối cùng.

Trên mặt Tôn Vĩnh Trinh nở nụ cười gian xảo.

“Em trai, được nha, mấy chiêu này của cậu thật sự đủ thâm!”

“Lần này giải trí Ức Châu coi như hoàn toàn chấm dứt rồi.”

“Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đổ trước, giải trí Ức Châu lụi theo sau, tôi xem Giang Nghĩa sau này còn tung tăng kiểu gì, ha ha ha ha ~”

Đang vui vẻ, cửa phòng làm việc được đẩy ra.

Thư ký vội vàng đi vào, thần sắc không đúng mà nói: “Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi.”

“Hửm?” Tâm trạng của Tôn Vĩnh Trinh không vui, hôm nay đều là chuyện tốt, đang thoải mái, nghe thấy bốn chữ ‘xảy ra chuyện rồi’ khó tránh sẽ cảm thấy không vui.

Ông ta hỏi: “Ngày vui đừng nói lời mất hứng.”

Thư ký đổ mồ hôi lạnh: “Là thật sự xảy ra chuyện rồi.”

“Ha, mẹ kiếp cậu có phải...”

Tôn Tại Ngôn ở bên cạnh lập tức đẩy Tôn Vĩnh Trinh sang một bên, nghiêm túc nhìn thư ký: “Xảy ra chuyện gì?”



Thư ký vội vàng kể lại một lượt chuyện xảy ra vừa nãy ở khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.

Từ việc Viên Gia Tường bị đưa đi rồi nói tới chuyện Hứa Quân Mỹ bị cảnh sát khống chế, cả quá trình đều có người bám theo kiểm tra, không sai được.

Sau khi nghe xong, gương mặt của hai anh em nhà họ Tôn có hơi cứng đờ.

“Được rồi, tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”

“Được.”

Thư ký vội vàng rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại, kết quả cửa vừa đóng lại thì nghe thấy bên trong phòng truyền ra âm thanh chiếc ngã bị đập mạnh, không cần nghĩ cũng có thể biết, là Tôn Vĩnh Trinh đang nổi điên.

Đúng thế.

Tôn Vĩnh Trinh đập liên tiếp 3-4 cái ghế xuống đất, xong rồi còn đập ly, sọt rác gì đó... lửa giận ngùn ngụt bốc lên.

Tôn Tại Ngôn đương nhiên cũng tức giận.

Có điều anh ta khá lý trí, cho dù có tức giận, vẫn có thể phân tích vấn đề một cách khách quan, mở máy tính lên, kiểm tra thông tin theo dõi mới nhất.

“Xem xem xem, còn xem cái shit gì!”

Tôn Vĩnh Trinh tức giận nói: “Cậu mở miệng là nói kế hoạch không một sai sót, còn cái gì mà ‘đội 1’ ‘đội 2’, làm giống như thật. Kết quả thì sao? Bị Giang Nghĩa dễ dàng giải quyết rồi!”

“Em trai à, cậu thật sự là một cậu em!!”



“Những năm nay cậu trốn ở trong biệt thự, IQ thoái hóa rồi nhỉ?”

Tôn Tại Ngôn cũng là con người, cũng biết tức giận.

Cộng thêm anh ta vốn bất hòa với Tôn Vĩnh Trinh, lập tức nổi nóng, đập bàn tức giận nói: “Kêu cái gì mà kêu? Chê kế hoạch của tôi không được, anh tự làm đi!”

Hai anh em trừng mắt với nhau, trong phòng rơi vào một khoảng lặng.

Tuy Tôn Vĩnh Trinh tức giận, nhưng không ngốc.

Ông ta cũng nhìn ra, kế hoạch của Tôn Tại Ngôn quả thật rất siêu, vô cùng âm hiểm, nếu ông ta là người bị hại, tuyệt đối không thoát được công kích của Tôn Tại Ngôn.

Vấn đề là Giang Nghĩa làm sao có thể thoát được?

Sau khi xem xong báo cáo, Tôn Tại Ngôn nhíu mày, không hiểu mà nói: “Viên Gia Tường là bị chú ba Viên Đông của cậu ta đưa đi, điều này không có vấn đề gì, mấu chốt của vấn đề nằm ở việc --- Viên Đông tại sao lại đến khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng?”

Theo lý mà nói, loại người có thân phận như Viên Đông, không thể tới đó.

Hơn nữa, Viên Đông dù sao cũng là chú ba của Viên Gia Tường, cực kỳ chiều cháu trai này của mình, không có lý do đại nghĩa diệt thân như vậy.

Lời giải thích duy nhất chính là --- Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng có người của phía chính phủ che chở.

Nhưng Tôn Tại Ngôn đã điều tra, khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng không có bất kỳ bối cảnh chính phủ, chỉ là công ty năm đó Giang Châu để lại, được Giang Nghĩa vực dậy mà thôi.

Điều này rất kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play