Giang Nghĩa giơ tay lên, kêu bảo vệ ngăn cách những người không liên quan ra, cho Hứa Quân Mỹ một không gian có thể hít thở, đừng ép cô ta quá căng.

Anh thong dong đi tới, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Người cho cô tiền bảo cô làm việc là ai?”

Hứa Quân Mỹ lắc đầu.

“Hửm?”

Một ánh mắt của Giang Nghĩa đã dọa Hứa Quân Mỹ ngồi ở trên đất phải lùi lại về sau.

Cô ta vội giải thích: “Tôi không phải không nói, mà là thật sự không biết.”

Điều này thì kỳ lạ rồi.

“Cầm tiền của người ta, thay người ta làm việc, sẽ không biết đối phương là ai ư?”

Hứa Quân Mỹ gật đầu chắc chắn: “Tôi vào khoảng thời gian trước vay vốn mở cửa hàng, nợ một khoản nợ không biết phải làm sao. Kết quả vào tối ngày hôm kia, khi tôi về nhà có mấy người lạ mặt đeo mặt nạ xuất hiện ở trong nhà của tôi.”

“Tôi cho rằng là cướp, lúc đó bị dọa sợ, muốn chạy thì bị bọn họ bắt lại.”

“Sau đó tôi mới biết, bọn họ không phải là cướp, mà là muốn tôi giúp bọn họ làm việc, cho tôi 900 triệu thù lao.”

“Tất cả kế hoạch bọn họ đều sắp xếp sẵn, tôi chỉ cần diễn tốt vai ‘người vợ’ là được.”

“Bọn họ nói, nếu tôi thất bại thì tôi phải chết; tôi không dám không nghe lời của bọn họ, cho nên đã...”

Nói rồi, Hứa Quân Mỹ khóc nức nở.

“Tôi thật sự không phải cố ý, là bọn họ ép tôi làm như vậy.”



“Bây giờ tôi thất bại rồi, tôi sẽ bị giết, tôi phải làm sao đây?!”

Giang Nghĩa cười lạnh vài tiếng.

Đối phương là khá biết chọn đối phượng, Hứa Quân Mỹ nợ nần cần tiền, bọn họ đưa tới, và dùng cái chết tiến hành uy hiếp, cho dù Hứa Quân Mỹ không muốn làm cũng không thể.

Tâm cơ như vậy, rất thâm sâu.

Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, cô không chết được.”

“Hả? Thật sao?”

“Đương nhiên, bởi vì tôi bây giờ sẽ dùng tội danh ‘tống tiền’ đưa cô vào cục cảnh sát, bọn họ có giỏi nữa, còn có thể đến cục cảnh sát giết người sao?”

Hứa Quân Mỹ ngốc luôn.

Tống tiền?

Cục cảnh sát?

“Đừng, đừng đưa tôi vào trong đó, cầu xin anh.”

Mặc kệ Hứa Quân Mỹ cầu xin như nào, Giang Nghĩa không quan tâm, trực tiếp xoay người đi.

Cho dù người phụ nữ này chỉ là nghe theo chỉ thị của người khác, chỉ là một quân cờ, nhưng hành vi của cô ta cũng rất đáng hận.

Việc thiện của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, suýt nữa bị loại người này phá hủy.



“Báo cảnh sát.”

Khi Giang Nghĩa đi qua bên cạnh Trình Hải chỉ nói một câu.

Sau đó, Trình Hải lập tức báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến bắt tất cả những người này đi.

Đến lúc này, Trình Hải mới coi như thở phào.

Trước có Viên Gia Tường tới tống tiền, sau có Hứa Quân Mỹ cố ý bôi nhọ, hai lần liên tiếp đều lợi dụng việc thiện của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng làm cái cớ, kẻ ngốc cũng nhìn ra nhất định là có người ở đằng sau lên kế hoạch.

Huống chi Hứa Quân Mỹ cũng quả thật thừa nhận, cô ta là nghe người khác sai khiến.

Vậy thì, người đằng sau này là ai?

Trong phòng làm việc.

Giang Nghĩa ngồi ở trên ghế, nhìn tờ giấy A4 trắng tinh trên bàn, nghĩ đi nghĩ lại xem ai có thể là kẻ địch nào.

Người có thể có tâm cơ như vậy, còn có thù hận mãnh liệt như vậy đối với khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, muốn dồn khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng vào chỗ chết, rất nhanh, trong đầu Giang Nghĩa xuất hiện hai cái tên.

Tôn Vĩnh Trinh, Tôn Tại Ngôn.

Tôn Vĩnh Trinh, chủ tịch của xí nghiệp Thiên Đỉnh, hận khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng tới tận xương tủy; Tôn Tại Ngôn, chịu sự khống chế của Tôn Vĩnh Trinh, lòng dạ thâm sâu, giỏi tính kế.

“Chính là hai người bọn họ rồi.”

Giang Nghĩa cầm bút viết ra hai cái tên này trên tờ A4.

Anh thở dài, chuyện bây giờ thật sự rất bế tắc, nếu không phải anh ở công ty chỉ huy điều tiết, nếu chỉ có một người phụ trách như Trình Hải ở đây, vậy thì tình hình khó thể tưởng tượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play