Tiểu Điệp cau mày, cố gắng vòng qua bên phải rồi bên trái bọn họ để đi ra, nhưng cô ta vẫn bị chặn lại.

Tiểu Điệp ngây người tại chỗ.

"Ý của anh là sao?"

"Tránh sang một bên!"

Không ai nghe lời cô, người của Thuỷ Vân Thiên đứng sừng sững như cột đình, đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, phong toả bên trong lẫn bên ngoài quán rượu.

Đúng lúc này, một giọng nói già cỗi truyền vào.

"Tiểu Điệp, cô đừng tốn công vô ích nữa."

"Bọn họ sẽ không để cho cô rời đi đâu."

Giữa đám đông, một cụ già chống gậy chậm rãi bước vào, chính là chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên-Thuỷ Thanh Diệu.

Tiểu Điệp nhíu mày: "Chủ nhân, ngài nói như vậy là có ý gì?"

"Cô không hiểu sao? Cô hết giá trị rồi, có thể chết rồi!"

Tiểu Điệp suy sụp trong phút chốc, cô trợn tròn mắt nhìn ông ta.

Những lời này của Thuỷ Thanh Diệu đúng y như những gì Giang Nghĩa đã cảnh báo trước đó! Nhưng vì sao lại thế?

Cô ta không hiểu: "Chủ nhân, tôi đã làm theo như lời ngài nói, tại sao ngài vẫn muốn giết tôi?"



Thủy Thanh Diệu hừ lạnh một tiếng.

"Nếu không phải vì cô thì Giang Nghĩa mới đến Nam Thành sao? Không phải vì cô nên cậu ta mới đến vũ trường à?"

"Con trai của tôi trở nên như vậy tất cả đều là vì cô, vậy mà còn không đáng chết sao?"

Đúng là muốn đổ tội cho người khác thì không thiếu lí do.

Tiểu Điệp bất lực không nói nên lời, cô ta chỉ là một vũ nữ bị người ta dắt mũi, từ đầu đến cuối đều nghe theo lời của Thủy Thanh Diệu với Thuỷ Quân Tín, chưa từng có ý chống đối làm theo ý mình.

Vậy mà vẫn phải chịu tội hay sao?

Đây rõ ràng là muốn lấy cô ta ra để trút giận!

Mãi cho đến giờ phút này, Tiểu Điệp mới nhận ra bản thân mình thấp kém đến dường nào, trong mắt đám người quyền thế kia, cô ta chỉ là một quân cờ không hơn không kém, bọn họ cho rằng cô ta có tội thì dù oan ức cũng phải thừa nhận!

Bộp!

Thuỷ Thanh Diệu búng tay một cái.

Ngay lập tức, một người đàn ông bước đến, đè lên vai Tiểu Điệp, sau đó ép cô ta quỳ xuống đất.

Tiếp đó, một người đàn ông khác cầm thùng xăng từ bên cạnh đi ra, đưa tay mở nắp rồi đổ toàn bộ xăng lên người Tiểu Điệp!

Từ đầu đến chân cô ta chỗ nào cũng ướt đẫm xăng.

Quá tàn ác!



Bọn họ muốn thiêu sống Tiểu Điệp đây mà.

Tiểu Điệp tuyệt vọng nhìn Thủy Thanh Diệu: "Chủ nhân, xin đừng làm như vậy, ngài nói gì tôi cũng sẽ đều nghe theo mà, chỉ cần ngài tha cho tôi, xin ngài, xin ngài đừng giết tôi."

Thủy Thanh Diệu lắc đầu: "Nếu như tôi tha cho cô thì không phải sẽ thật có lỗi với đứa con trai tàn tật của tôi sao? Tội của cô không thể tha thứ được!"

Nói rồi ông ta lấy một điếu thuốc từ trong túi áo khoác bỏ vào miệng, sau đó lấy ra một que diêm rồi châm lửa.

Mỗi một động tác đều khiến Tiểu Điệp sợ hãi kêu lên trong tuyệt vọng.

Toàn thân cô ta đẫm đầy xăng, chỉ cần một tàn lửa nhỏ chạm vào thôi cũng đủ để bốc cháy ngay lập tức, không có cách nào cứu được.

Nhìn thấy Thủy Thanh Diệu nhàn nhã hút thuốc, Tiểu Điệp liền bật khóc, liều mạng giãy dụa, nhưng lại bị hai người đàn ông đè mạnh xuống đất, dù sao thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi, làm sao có thể chạy thoát được?

Trước tình hình như vậy, Giang Nghĩa khẽ thở dài, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng.

Nhai thật kỹ.

Anh ta vừa ăn vừa nói: "Không nên hy vọng vào một người lấy mạng sống của mình ra làm điều kiện trao đổi. Tiểu Điệp, tôi đã nói với cô rồi, đừng có tin tưởng Thuỷ Vân Thiên."

Tiểu Điệp gào khóc trong tuyệt vọng.

Tất nhiên cô ta biết Thuỷ Vân Thiên không thể tin tưởng được, nhưng cô ta có thể làm gì chứ? Cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sao có thể chống lại được Thuỷ Vân Thiên to lớn?

"Anh muốn tôi làm gì? Tôi có thể làm gì đây?!" Giọng của Tiểu Điệp đầy tuyệt vọng.

“Tôi chỉ đang chờ câu trả lời của cô.” Giang Nghĩa nghiêm túc nhìn cô ta: “Cô có muốn trở về Giang Nam, quay về bên cạnh Tôn Tại Ngôn hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play