Số 188 đường lớn Mộc Thịnh, ngân hàng Thụy Sĩ chi nhánh Giang Nam.
Giang Nghĩa bước vào ngân hàng, đi thẳng về phía lối của khách VIP.
“Xin chào quý khách, xin hỏi anh...”
Nhân viên nghiệp vụ mỉm cười tiếp đón, thông thường người có thể đến lối VIP ngân hàng Thụy Sĩ đều không giàu mà quý, cho nên đám nhân viên nghiệp vụ bọn họ phải tươi cười nghênh đón, không dám có chút lười biếng.
Lúc nhìn thấy trên người Giang Nghĩa là quần áo rẻ tiền, vệ sĩ, trợ lý đi cùng đều không có, sắc mặt lập tức xụ xuống.
“Ngại quá, nơi này là lối đi VIP, không phải người như anh nên đến.”
“Nếu anh muốn xử lý nghiệp vụ, thì đến quầy bên cạnh xử lý.”
Vì thường có người không cẩn thận đi nhầm lối, rõ ràng là hội viên bình thường, lại đi lối VIP, cho nên nhân viên nghiệp vụ thường phải phân biệt người này là khách VIP thật, hay chỉ là đi lầm đường.
Rõ ràng, trong mắt nhân viên nghiệp vụ, Giang Nghĩa chính là loại đi nhầm đường.
Vì người thường đến lối VIP đều ăn mặc cực kỳ tinh tế, quần áo đắt tiền, hơn nữa trên cơ bản đều có trợ lý đi cùng, có người còn dẫn theo vệ sĩ.
Người ăn mặc đồ lề đường như Giang Nghĩa, vừa nhìn chính là đi nhầm đường.
Giang Nghĩa dừng bước, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn gặp giám đốc nghiệp vụ của ngân hàng các anh – Viên Chấn.”
“Phì ~”
Nhân viên nghiệp vụ phì cười, đánh giá trên dưới Giang Nghĩa một cái, lắc đầu nói: “Xin lỗi, giám đốc Viên của chúng tôi chỉ tiếp đãi khách hàng VIP cao cấp, ngay cả khách VIP thông thường cũng không tiếp, huống chi là loại khách như anh?”
Giang Nghĩa bất đắc dĩ, bổ sung: “Anh chỉ cần nói với Viên Chấn là Giang Nghĩa đến là được, anh ta khắc sẽ ra đây.”
Nhân viên nghiệp vụ thấy anh không chịu đi, không kiên nhẫn nói: “Tôi nói anh có thôi đi không? Giám đốc Viên của chúng tôi là người mà ai muốn gặp cũng có thể gặp sao? Anh đi hay không, không đi tôi sẽ kêu bảo vệ đuổi anh đi đó.”
Đây chính là khinh thường Giang Nghĩa một cách trắng trợn.
Một nhân viên nghiệp vụ khác bên cạnh – Tiểu Lưu không nhìn nỗi nữa, nói: “Chỉ thông báo một tiếng, tôi đi nói một chút là được.”
Tiểu Lưu lên lầu.
Không tới ba phút đã nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp.
Giám đốc nghiệp vụ ngân hàng chi nhánh - Viên Chấn - trực tiếp chạy xuống lầu, mặt mày kích động đi tới đại sảnh.
Nhân viên nghiệp vụ trước đó nhìn thấy Viên Chấn đi xuống, lạnh lùng nói với Giang Nghĩa: “Anh không phải muốn gặp giám đốc Viên Chấn của chúng tôi sao? Anh ta tới rồi.Vừa nãy kêu anh cút anh không cút, bây giờ tôi xem anh làm sao xuống nước đây? Nói cho anh biết, lãng phí thời gian của giám đốc Viên của chúng tôi, anh không có quả ngon mà ăn đâu.”
Nhân viên nghiệp vụ còn đang liến thoắng, bên kia Viên Chấn đã trực tiếp xông tới, kích động đứng trước mặt Giang Nghĩa.
“Anh Giang, từ biệt ở biên giới phía tây, không nghĩ tới còn có thể có ngày gặp lại, thật sự khiến tôi rất vui mừng!”
Nghe thấy lời này, mặt nhân viên nghiệp vụ trắng bệch.
Anh ta lắp bắp hỏi: “Giám, giám đốc Viên, anh quen, quen tên nghèo mạt này sao?”
Viên Chấn trừng mắt với anh ta: “Miệng cậu nói năng sạch sẽ một chút! Anh Giang không chỉ là ân nhân cứu mạng của tôi, còn là khách hàng quan trọng xếp top 3 toàn cầu của ngân hàng chúng ta!”
Ân nhân cứu mạng?
Xếp top 3?
Hai tin tức này chui vào trong đầu nhân viên nghiệp vụ, khiến anh ta muốn đi chết.
Trong lòng anh ta đắng chát, đại nhân vật lợi hại như vậy, tại sao lại ăn mặc đơn giản chất phác thế kia? Hơn nữa ngay cả trợ lý cũng không dẫn theo.
Giang Nghĩa cười khổ một tiếng: “Đừng nói huyền bí như vậy, người như tôi e là ngay cả tư cách đi lối VIP cũng không có, càng đừng nói tới gặp mặt giám đốc Viên anh.”
Viên Chấn vừa nghe liền biết là chuyện gì.
Anh ta lạnh lùng nhìn nhân viên nghiệp vụ bên cạnh: “Cậu thu dọn đồ đạc, đi đi.”
“Đừng mà, giám đốc Viên, tôi...”
“Thế nào, cậu muốn tôi mời cậu rời đi sao?”
Nhân viên nghiệp vụ không dám nói nữa, ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc rời đi, đối với kết quả này, anh không có gì để nói, muốn trách thì trách bản thân anh ta quá khinh thường người khác.
Nếu anh ta khách sáo một chút, dù là nói chuyện bình thường, cũng sẽ không rơi vào kết cục này.
Viên Chấn không để ý tới nhân viên nghiệp vụ đó nữa, dẫn Giang Nghĩa đi vào lối VIP, trực tiếp tới phòng VIP cao cấp tôn quý nhất trong ngân hàng.
Tính bảo mật của nơi này cao nhất, không cần lo lắng sẽ bị lộ bất kỳ điều cơ mật nào.
Viên Chấn mời Giang Nghĩa ngồi xuống, hỏi: “Anh Giang, lần này anh đích thân đến tìm tôi là vì chuyện gì?”
Giang Nghĩa nói: “Tôi đến là muốn lấy về thẻ của mình, nhiều năm như vậy trôi qua, hẳn vẫn còn chút tiền đi?”
Viên Chấn cười: “Anh Giang, anh yên tâm, nhiều năm như vậy, nghiệp vụ của anh đều do tôi tận tay xử lý, thu vào ổn định không lỗ, trong thẻ của anh thật sự ‘có chút tiền’.”
Khoảng ba năm trước, Viên Chấn dẫn người nhà xử lý chuyện làm ăn ở biên giới phía tây, kết quả bị cướp nhìn trúng, trên dưới cả nhà đều bị cưỡng ép, rơi vào nguy hiểm.
Anh ta lúc đó cho rằng hẳn phải chết chắc rồi.
Vừa khéo là lúc đó Giang Nghĩa vừa hoàn thành một trận chiến dịch, dẫn người từ bên kia quay về, đụng trúng đám người xấu đang cưỡng ép con tin.
Trải qua chiến đấu anh dũng, Giang Nghĩa cứu được toàn bộ cả nhà Viên Chấn.
Từ đó về sau, Viên Chấn cảm tạ ân đức của Giang Nghĩa, đối đãi với anh như như với cha mẹ tái sinh vậy.
Giang Nghĩa lúc đó chinh chiến khắp nơi, đạt được rất nhiều chiến lợi phẩm, cũng thu được số tiền lớn từ chỗ tỷ phú toàn cầu, các đại gia lớn.
Giang Nghĩa không biết xử lý số tiền này thế nào, dứt khoát gửi hết vào ngân hàng Thụy Sĩ, toàn bộ tài sản cá nhân đều để Viên Chấn quản lý.
Mà Viên Chấn lại đưa cho Giang Nghĩa một tấm thẻ, có thể rút tiền bất cứ lúc nào.
Giang Nghĩa nhiều năm chinh chiến, mang theo tấm thẻ như vậy trên người cũng không tiện, bèn giao nó cho Viên Chấn bảo quản thay.
Ba năm nay, Viên Chấn tận tâm giúp Giang Nghĩa quản lý nghiệp vụ, cái gì kiếm được tiền thì đầu tư, cái gì kiếm được nhanh thì làm, giúp Giang Nghĩa kiếm tiền còn tích cực hơn tự kiếm tiền cho mình.
Vì Viên Chấn cảm thấy, dù dùng cả đời để báo đáp Giang Nghĩa cũng không thể báo đáp hết ân cứu mạng cả nhà.
Bây giờ Giang Nghĩa bị món nợ lớn của xí nghiệp Thiên Đỉnh chèn ép đến không thở nổi nên mới sẽ nghĩ tới lấy tấm thẻ để ở chỗ Viên Chấn ra.
Anh nhớ mơ hồ trong tấm thẻ này hẳn có không ít tiền, chỉ là cụ thể có bao nhiêu tiền, anh cũng không rõ lắm.
“Anh Giang, anh đợi chút, tôi lập tức lấy thẻ cho anh.”
Không tới mười phút, Viên Chấn cầm chiếc hộp màu đỏ đi tới, đặt lên bàn, mở ra, bên trong lộ ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen thiếp vàng, sờ lên tràn đầy cảm giác của kim loại và khoa học kỹ thuật hiện đại.
Viên Chấn nói: “Đây là thẻ Long Phượng Tử Kim của ngân hàng chúng tôi, toàn cầu chỉ có năm người sở hữu, anh chính là một trong số đó.”
Giang Nghĩa cầm thẻ lên, nhìn một lát, hỏi: “Trong thẻ này có đến ba ngàn sáu trăm tỷ không?”
Nghe thấy lời này, Viên Chấn cười to ha hả.
“Anh Giang, anh hình như không hề biết rõ tài sản của mình.”
Giang Nghĩa ngượng ngùng nhún vai: “Tôi không để ý thứ này lắm.”
Viên Chấn nói: “Ban đầu lúc anh giao thẻ và tài sản cá nhân cho tôi quản lý, thì đã không chỉ có ba ngàn sáu trăm tỷ rồi, mấy năm nay tôi quản lý, đã gấp lên tới mấy chục, có khi cả trăm lần số tiền ấy rồi.”
Anh ta khựng lại một lát, làm ra vẻ thần bí nói: “Ba ngàn sáu trăm tỷ, so với số tiền trong thẻ của anh, chỉ có thể xem như giọt nước bỏ bể!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT