Giang Nghĩa nhấp một ngụm rượu, cười híp mắt nhìn Diêu Hàng, cố ý nói: “Tôi thích là thích cách phục vụ này của bọn họ, rất độc đáo, mỗi lần đến đây ăn đều cho tôi cảm nhận rất đặc biệt, đây là cảm giác không thể cảm nhận được ở những nơi khác, có lẽ đây là nét đặc sắc của Nam Thành nhỉ?”

Diêu Hàng nghe xong càng cạn lời.

Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người xem hắc điếm như điểm đặc sắc đấy.

Quả thật là độc nhất vô nhị luôn, không chỉ độc nhất ở Nam Thành, mà là độc nhất của cả nước, độc nhất cả thế giới luôn?

Muối mà tính tiền từng hạt một, haha, đúng là thế giới rộng lớn cái quỷ yêu gì cũng có, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.

Diêu Hàng thầm khinh bỉ Giang Nghĩa.

Lòng thầm nói cái tên này có phải là não bị úng nước rồi không? Hay những người giàu như họ thích phung phí tiền bạc như thế này?

Lúc này, Giang Nghĩa mới hỏi: “Anh Diêu, trông dáng vẻ của anh có vẻ rất bối rối, hay là thôi để tôi trả tiền bữa ăn này?”

“Không không không, sao vậy được?”

Đương nhiên là không rồi!

Nếu để Giang Nghĩa thanh toán, thì còn kết bạn kiểu gì được nữa, mối quan hệ với Giang Nghĩa sẽ hoàn toàn bị cắt đứt, thì làm sao tìm được cơ hội ra tay nữa?



Để tiếp tục củng cố “mối quan hệ hữu nghị” giữa mình và Giang Nghĩa, anh ta không còn cách nào khác là phùng má giả làm người mập.

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn người phục vụ, không cam lòng lấy thẻ ngân hàng ra.

“Quẹt thẻ!”

“Vâng ạ, hân hạnh được phục vụ ngài.”

Tay của người phục vụ cũng rất nhanh, cầm lấy thẻ ngân hàng, sau khi quẹt thẻ nói: “Vui lòng nhập mật khẩu.”

Diêu Hàng tay run run nhập mật khẩu, vừa nhập vừa chửi mát trong lòng.

Mà lúc này Giang Nghĩa đang uống rượu như không có chuyện gì xảy ra, dường như mọi chuyện không liên quan gì đến anh, Tân Uẩn ngồi ở bên cạnh nhìn mà hoang mang, theo lẽ thường thì kết bạn mới không phải là nên hoà hợp với nhau ư?

Tại sao Giang Nghĩa lại cố tình hố người ta?

Hay Giang Nghĩa đang thử người ta?

Tân Uẩn trong lòng đầy nghi ngờ, cô là người trong sáng và tốt bụng, không hề nhìn ra ác ý của Diêu Hàng, cô ấy còn ngây thơ nghĩ rằng Diêu Hàng là một người nhiệt tình, hiếu khách.

Sau khi thanh toán xong, Diêu Hàng cố nở nụ cười.

Giang Nghĩa xấu xa nói: “Bữa ăn này không hề rẻ, anh Diêu, đúng là khiến anh phải tốn kém rồi.”



Diêu Hàng xua tay: “Không việc gì, có thể quen biết một người có quyền có thế như anh Giang, thì số tiền này có đáng là bao? Sau này anh Giang cần giúp đỡ gì thì cứ nói thoải mái, tôi sẽ không từ chối! Hoá đơn của anh cứ để tôi trả.”

Đây vốn chỉ là một câu khách sáo mà thôi.

Trên thực tế, mọi người cũng thường khách sáo như thế, chẳng ai thực sự coi những lời này là thật cả.

Kết quả rất lúng túng là Giang Nghĩa đã xem nó là thật!

Anh đặt ly rượu xuống, gật đầu: “Nếu anh Diêu đã hào phóng như thế, vậy tôi cũng không khách khí. Vừa lúc tôi có vài thứ muốn mua. Đi thôi, giờ chúng ta đi mua sắm.”

“Gì?”

Diêu Hàng há hốc mồm, không nói nên lời, tên Giang Nghĩa này đúng là không biết khách sáo gì hết.

Nhưng lời đã nói ra rồi, Diêu Hàng muốn hối hận cũng không kịp, đành phải cắn răng đi theo Giang Nghĩa.

Sau khi rời nhà hàng, bọn họ đi bộ, sau khi đi qua vài con đường là đến một khu chợ đêm tương đối nhộn nhịp, đây là nơi chuyên bán đặc sản địa phương, trong đó có “đồ cổ” đầy rẫy, đương nhiên tất cả đều là hàng giả.

Nhóm người Giang Nghĩa vừa đi vừa xem.

Tới trước cửa một cửa hàng gốm sứ, Giang Nghĩa thuận tay cầm một cái chén sứ màu sắc sặc sỡ lên và hỏi: “Ông chủ, cái chén này bán thế nào?’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play