Sau khi kết quả giám định của chuyên gia được đưa ra, sắc mặt của Thạch Văn Bỉnh khó coi như tiết heo.

150 triệu?

Chắc chắn sợi dây chuyền này chỉ có giá 150 triệu sao?

Anh ta nghĩ tới giá của sợi dây chuyền này sẽ không rất cao, nhưng cũng không tới mức thấp như vậy? Hơn nữa đây quả thật đúng như lời Giang Nghĩa nói, đây là một món đồ giả mô phỏng!

Đồ giả, sao có thể tượng trưng cho tình yêu chứ?

Thạch Văn Bỉnh khóc không ra nước mắt, anh ta cảm thấy mình bị người ta chơi khăm rồi.

Bỗng quay ngoắt qua, anh ta trừng mắt với Giang Nghĩa: “Anh ngay từ đầu đã biết là đồ giả? Vậy anh còn cạnh tranh giá với tôi?”

Giang Nghĩa nhún vai: “Tôi chỉ là muốn xem thử tài lực của nhà họ Thạch các anh có bao nhiêu, ừm, quả thật giống như tôi nghĩ, vô cùng hùng hậu, nhà họ Thạch thật sự rất lợi hại.”

Thạch Văn Bỉnh tức tới mức muốn giết người.

Nhà họ có giàu hơn nữa, cũng không thể lãng phí như vậy.

Anh ta dùng ngón tay run rẩy chỉ Giang Nghĩa: “Anh, anh biết rõ là đồ giả, còn cố ý cạnh tranh, chính là muốn đào hố cho tôi nhảy vào? Tên khốn, anh không phải là thứ gì tốt đẹp.”

Giang Nghĩa mặt mày vô tội.

“Làm ơn, là bản thân cứ muốn tranh, tôi đâu có dùng súng dí vào anh, bắt anh mua đâu.”



“Anh nếu không tranh, sợi dây chuyền này không phải sẽ bị tôi đấu giá được hay sao?”

Thạch Văn Bỉnh vừa lo vừa tức.

Anh ta sao có thể không tranh?

Phải biết, những lời vừa rồi của Giang Nghĩa đã ép anh ta vào đường cùng, một chiêu khích tướng ép anh ta không thể không làm kẻ tiêu tiền như rác.

“Giang Nghĩa, anh đủ thâm.”

“Nhưng nhà họ Thạch chúng tôi tài lực hùng hậu, không phải chỉ 60 tỷ thôi sao? Ông đây không để tâm!”

Anh ta tức tối ngồi xuống, ngoài miệng nói không để tâm, nhưng trong lòng rất để tâm.

Trái tim rung rinh đó của Tân Uẩn ở một bên cũng trầm xuống.

Ban đầu cô ta còn tưởng Giang Nghĩa là vì cô ta mới đấu giá sợi dây chuyền, tới cuối cùng, Giang Nghĩa chỉ là vì chơi xỏ Thạch Văn Bỉnh mới đấu giá, không có bất kỳ liên quan gì tới cô ta.

Trái tim của Tân Uẩn, rất đau.

Thậm chí, đã có ánh nước trong hốc mắt, tại sao ông trời lại ác như vậy, để cô ta yêu một người đàn ông đã định sẵn là không thể có được?!

Lúc này, MC mở miệng nói: “Đã đấu giá 6 món vật phẩm rồi, tin chắc mọi người cũng có hơi mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi một lát, ai đi vệ sinh thì đi vệ sinh, ai muốn nhắm mắt dưỡng thần thì nhắm mắt dưỡng thần, ai nên đi chuẩn bị tiền thì đi chuẩn bị tiền, 15 phút sau, tiếp tục đấu giá.”

Nói xong, MC bước xuống sân khấu.

Một nhóm cô gái trẻ trung xinh đẹp đi lên sân khấu, nhảy vũ điệu nóng bỏng.



Bọn họ giống như đội cổ vũ trong giải bóng đá, vì mỗi một vị khách ở đây mang theo sự hưởng thụ của thị giác.

Trong quá trình thưởng thức, điện thoại của Giang Nghĩa rung lên.

Là tin nhắn do Lâm Chí Cường gửi, nội dung là: “Ở hàng sau trên sân khấu, tính từ tay trái qua, cô gái buộc tóc đuôi ngựa thứ ba, chính là Tiểu Điệp.”

Giang Nghĩa nheo mắt lại.

Anh lập tức nhìn vào cô gái buộc tóc đuôi ngựa đó.

Tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, Tiểu Điệp!

Cô ta chính là người phụ nữ mà Tôn Tại Ngôn luôn ngày đêm thương nhớ, vào nhiều năm trước bị gia chủ của nhà họ Tôn lén đưa đến Nam Thành, bán cho Thủy Vân Thiên, cả đời chỉ có thể diễn thân phận “nô lệ”.

Tuy cuộc sống chưa chắc tệ, nhưng kiếp này cũng không có tự do.

Chim trong lồng, rất đáng thương.

Giang Nghĩa không vội đưa Tiểu Điệp đi ngay, thứ nhất còn chưa làm rõ nội tình của Thủy Vân Thiên, thứ hai Tiểu Điệp có nguyện ý đi với anh hay không cũng là một vấn đề khó.

Buộc phải hành động trong tình huống không một sai sót.

Bây giờ người đã tìm được rồi, tiếp theo chỉ cần theo dõi chặt cô ta, sẽ tìm được cơ hội đưa người rời đi.

Tiền đề là Tiểu Điệp chịu đi.\u0003\u0003\u0003

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play