Có nên nói ra sự thật không?

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Lục Diệp quyết định không nói gì, để thuận theo suy nghĩ của họ.

Bởi vì một khi nói ra sự thật, người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Bác sĩ trẻ thiên tài mà lại chẩn bệnh sai, suýt nữa hại người bệnh mất mạng, bị buộc rơi vào đường cùng xin giúp đỡ của ‘bác sĩ hoang’ tên tuổi cũng chưa biết, mới có thể giữ được mạng của người bệnh.

Tin tức này tuyệt đối có thể lên đầu đề!

Một khi sự việc bị vạch trần, Lục Diệp sẽ xong đời, sau này việc bình chọn chức danh, thăng chức hay tăng lương đều sẽ không liên quan gì đến anh ta.

Vậy nên, tuyệt đối không thể nói ra sự thật!

Dù sao Giang Nghĩa cũng không muốn cho người khác biết anh ta đã cứu Điền Kê, vậy nên cái danh tốt này anh ta cứ tự nhiên nhận lấy, hình như cũng không có gì không tốt?

Lục Diệp cười nói: “Ôi, nhiệm vụ của bác sĩ là cứu người và chữa lành vết thương mà, không cần phải cảm ơn tôi đâu.”

“Không không không, vẫn phải cảm ơn chứ.”

Điền Kê nói với ánh mắt thành khẩn: “Bác sĩ Lục, anh đã cứu sống tôi, là cha mẹ tái sinh tôi, sau này nhất định tôi sẽ hậu tạ!”

“Ôi, khách sáo quá, khách sáo quá.”

Lúc Lục Diệp không biết liêm sỉ cướp công của người khác, những y tá khác đều nhìn bằng ánh mắt khinh thường.

Nhưng một ánh mắt của Lục Diệp đã dọa những y tá đó sợ đến mức cúi đầu.



Ở bệnh viện này, danh tiếng và địa vị của Lục Diệp đều vượt xa những y tá nhỏ bé như họ, nếu họ dám nói hươu nói vượn, Lục Diệp tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ.

Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến họ, thêm một chuyện không bằng thiếu một chuyện, vẫn nên giả vờ như mình không biết gì thì tốt hơn.

Dưới lòng biết ơn của đám người Dương Tuấn Thiên, lòng hư vinh của Lục Diệp đã được thỏa mãn ở mức độ lớn nhất.

Ít lâu sau, Dương Tuấn Thiên đưa Điền Kê xuất viện.

Lúc đi qua cửa bệnh viện, họ nhìn thấy Giang Nghĩa đang hút thuốc.

Điền Kê quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn anh, nếu không vì Giang Nghĩa thì anh ta sẽ không thành như bây giờ.

Anh ta đã suýt mất mạng, đều do Giang Nghĩa làm hại!

Nói đến đây, Giang Nghĩa cũng bất lực, rõ ràng mình là người bị hại, nhưng lại bị hung thủ ghét bỏ, làm mình giống như hung thủ hơn.

Dương Tuấn Thiên càng châm chọc mỉa mai nói: “Giang Nghĩa, mở mắt chó của mày ra nhìn cho rõ, Điền Kê vẫn chưa chết, cậu ấy đang sống rất tốt!”

“Ha ha, mày giết người không thành công, còn muốn làm bác sĩ à?”

“Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu!”

“Ông trời có mắt mới để Điền Kê sống sót qua tai nạn lớn như vậy, sự thật chứng minh ở hiền gặp lành!”

Giang Nghĩa dở khóc dở cười.



Ở hiền gặp lành? Điền Kê là người hiền gì chứ?

Sau khi thua trận tức giận lái xe đâm người khác, mà là người hiền sao?

Thật cạn lời.

Cuối cùng Dương Tuấn Thiên nói: “Giang Nghĩa tao nói cho mày biết, ác giả ác báo! Mày tìm mọi cách hại tụi tao, sớm muộn gì có một ngày mày sẽ hại chính mày. Điền Kê, chúng ta đi thôi.”

Anh ta đỡ Điền Kê rời khỏi cửa bệnh viện, đi về phía bãi đỗ xe.

Lâm Mộng Vân đi đến cạnh Giang Nghĩa an ủi: “Tính cách của Tuấn Thiên là như vậy đấy, nhìn thấy anh em tốt bị thương thì có hơi kích động, anh đừng quá để bụng.”

Giang Nghĩa lẳng lặng hút điếu thuốc, mỉm cười không nói lời nào.

Để bụng?

Nếu anh thật sự để bụng thì anh đã không lựa chọn ra tay cứu Điền Kê, mà trơ mắt nhìn anh ta chết.

Lâm Mộng Vân còn nói thêm: “Với lại tôi phải cảm ơn anh. Hôm nay nếu anh không ra tay cứu giúp thì có thể tôi đã sớm bị Điền Kê lái xe đâm chết.”

Nói thật, vừa nhớ tới chuyện này, trong lòng Lâm Mộng Vân lập tức khó chịu.

Giang Nghĩa xua tay: "Không cần cảm ơn, mục tiêu của Điền Kê là tôi, cô bị liên lụy vì tôi mà. Tôi cứu cô là việc nên làm.”

Anh xoay người dựa vào cây cột.

Phun ra một làn khói lượn lờ lên không trung rồi bay theo gió.\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play