Khuôn mặt của Đinh Thu Huyền đỏ bừng vì tức giận, cô giữ chặt cánh tay của Giang Nghĩa.

Vẻ mặt của Giang Nghĩa thoạt nhìn thì vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bùng lên ngọn lửa giận dữ.

Chết không có chỗ chôn sao?

Được, hôm nay anh sẽ khiến ông ta chết không có chỗ chôn!

Không lâu sau đó, một nhóm lớn người hùng hổ tiến vào nhà máy, hình như có tới hàng trăm người, ai cũng cầm mã tấu, dáng vẻ rất hung hăng.

Là người của Vân Dương!

Hơn nữa còn do đích thân Hùng Hạt Tử dẫn đến.

Sau khi bị người ta chỉnh đốn vào ngày hôm qua, Hùng Hạt Tử vẫn cứ luôn tức tối trong lòng, ông ta sống đến từng này tuổi chưa từng chịu qua nỗi uất ức nào đến mức này.

Vì thế ông ta luôn muốn tìm cơ hội để trút cơn giận đó.

Đúng lúc Thiêu Hồ Tử đã gọi nhờ ông ta giúp xử lý một người.

Hùng Hạt Tử không suy nghĩ gì ngay lập tức đồng ý, ngay cả khi không trả tiền thì ông ta vẫn sẽ giúp, không vì bất cứ lý do gì khác, chỉ vì ông ta muốn xả ra cơn giận của mình mà thôi.

Nhìn thấy Hùng Hạt Tử dẫn theo cả trăm người hùng hổ bước vào, người của nhà họ Hoàng với Hồng Vụ Chiến Tuyến đều căng thẳng.

Nói cho cùng thì bọn họ cũng ở Long Dương Viên một thời gian dài rồi, đều biết rất rõ sức mạnh của Vân Dương.

Đây là tổ chức ngầm của Long Dương Viên, là một thế lực chuyên chế, dù cho tất cả các thế lực khác có liên kết lại thì cũng không mạnh bằng bọn họ, ở Long Dương Viên, đắc tội với Vân Dương chẳng khác nào đắc tội với thần chết cả.

Không có kết cục nào ngoài cái chết.



Thiêu Hồ Tử cũng không dám bất cẩn, ông ta vứt tàn thuốc, vội vàng chạy tới, ngượng ngùng nói: "Đại ca Hùng, anh đến rồi, tôi bị một tên ngoài vùng ăn hiếp thậm tệ, xin anh đứng ra giúp tôi lấy lại công bằng!"

Hùng Hạt Tử lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với việc giúp ông lấy lại công bằng gì đó, bây giờ tôi chỉ muốn tìm một ai đó để xả giận, xem như ông may mắn, tôi sẽ giúp ông xử lý tên nhóc đó, chỉ để trút cơn giận trong lòng mà thôi."

Thiêu Hồ Tử cười rạng rỡ: "Vậy thì cám ơn đại ca Hùng trước!"

Hùng Hạt Tử hỏi: "Người cần xử lý đâu?"

"Ở kia!"

Thiêu Hồ Tử chỉ tay về phía Giang Nghĩa, Hùng Hạt Tử và đám đàn em đứng sau cùng nhau nhìn về phía đó.

"Đại ca Hùng, tên nhóc đó cũng có chút bản lĩnh, khá mạnh đấy, anh phải cẩn thận."

"Hơn nữa cậu ta còn có nhà họ Hoàng với Hồng Vụ Chiến Tuyến chống lưng, người bên họ cũng không ít đâu.”

Hùng Hạt Tử hừ lạnh một tiếng.

Nhà họ Hoàng?

Hồng Vụ Chiến Tuyến?

Trong mắt Hùng Hạt Tử, tất cả những người đó chỉ là rác rưởi vô dụng, giải quyết dễ như trở bàn tay.

Nếu người nhà họ Hoàng với Hồng Vụ Chiến Tuyến dám ra mặt giúp tên nhóc đó thì Hùng Hạt Tử ông cũng sẽ xử lý bọn họ luôn.

"Các anh em, đi theo ta."



Hùng Hạt Tử kiêu ngạo bước về phía Giang Nghĩa, đám người của ông ta ai nấy đều khí thế bừng bừng.

Bước tới vài bước, khoảng cách càng ngày càng gần.

Càng đến gần, ông ta càng cảm thấy không ổn.

Hùng Hạt Tử mơ hồ cảm thấy người đàn ông ngồi cách đó không xa rất quen mắt? Dường như là đã gặp ở đâu rồi?

Bởi vì Hùng Hạt Tử bị cận rất nặng nên khi ở xa sẽ không nhìn thấy rõ.

Vậy nên ông ta vô cùng tò mò, ngay lập tức bước nhanh đến gần Giang Nghĩa để nhìn.

Cuối cùng khi khoảng cách còn chưa đến mười mét, Hùng Hạt Tử đã có thể nhìn rõ được diện mạo của đối phương, nhưng ông ta lại kinh ngạc trợn tròn mắt.

Người đàn ông trước mặt chính là kẻ đã khiến ông ta mất hết thể diện ngày hôm qua!

"Là… cậu ta?!"

Hùng Hạt Tử đứng im không dám tiến lên một bước.

Ông ta còn nhớ rất rõ sức mạnh đáng sợ của người đàn ông trước mắt này, đây không phải là người, mà là thần, là thiên thần!

“Này, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Giang Nghĩa chủ động nói: “Hùng Hạt Tử, từ sau khi chúng ta chào tạm biệt, ông vẫn khoẻ chứ nhỉ?”

Giang Nghĩa đột nhiên lên tiếng khiến Hùng Hạt Tử giật mình.

Không biết là do bản năng hay sao, Hùng Hạt Tử sợ đến mức thở hổn hển, ngay sau đó, một tiếng “ầm” vang lên, ông ta quỳ xuống dưới chân Giang Nghĩa trước mặt hàng trăm người!

Lại một người nữa quỳ xuống!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play