Đinh Thu Huyền và Tô Cầm đang chuẩn bị khuyên nhủ ông ta thì đã bị Đinh Nhị Tiến ngăn lại.

"Hai người không cần nói gì cả, cho cậu ta hai ngày đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. Nếu các người còn nói thêm một câu nữa thì ngày mai đi làm thủ tục ly hôn ngay cho tôi."

Đến mức này rồi nên cũng không cần phải nói thêm gì nữa.

Giang Nghĩa đứng dậy, không chút sợ hãi đi về phía cửa, Đinh Thu Huyền lập tức đứng dậy đuổi theo.

Hai người đi ra bên ngoài.

Đinh Thu Huyền nghẹn ngào nói: "Giang Nghĩa, ba em nhất thời tức giận nên mới nói thế thôi, anh đừng để trong lòng nhé."

Giang Nghĩa gật đầu: "Anh biết."

"Anh cũng không cần để ý giao kèo kia. Anh không hoàn thành được thì chúng ta đi xin lỗi ông nội, cầu xin ông ấy tha thứ, không nhất thiết phải ly hôn."

Giang Nghĩa cười: "Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể nói lời không giữ lời được?"

"Anh… thật sự muốn rời xa em sao?"

Có một khoảng lặng rất dài.

Giang Nghĩa kiên định nhìn Đinh Thu Huyền: "Anh đã hứa với em cả đời này sẽ không bao giờ rời xa em. Vẫn là câu hỏi đó, Thu Huyền, em có tin anh không?"

Đinh Thu Huyền cắn môi, gật đầu thật mạnh.

"Hai ngày nữa, mọi chuyện ắt sẽ rõ ràng cả thôi."

Nói xong, Giang Nghĩa lấy trong túi ra một mảnh giấy và nhét vào trong tay Đinh Thu Huyền mà không nói gì cả, cuối cùng anh quay lưng bỏ đi.

Đinh Thu Huyền nhìn theo bóng lưng của Giang Nghĩa, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Trở về phòng ngủ, cô mở tờ giấy Giang Nghĩa để lại cho cô ra, trên đó có viết một dòng chữ: Lập tức viết thư mời mười công ty trong danh sách kia đến tham gia hội nghị đầu tư dự án, thời gian là hai ngày sau.

Danh sách kia chính là danh sách các công ty mà ông Đinh Trung chuẩn bị kêu gọi đầu tư, đó đều là những công ty hàng đầu ở thành phố Giang Nam.

Đinh Thu Huyền lập tức lật danh sách ra và viết thư mời cho bọn họ.

......

Lúc này, trong một căn biệt thự sang trọng, một bàn đầy món ngon.

Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu và Đường Văn Chương ngồi vào bàn vui vẻ thưởng thức bữa tối.



Đinh Phong Thành vừa nhai thịt bò vừa nói: "Thằng Giang Nghĩa chết tiệt kia, để anh ta ngạo mạn lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để chấn chỉnh anh ta!"

Đường Văn Chương cười khẩy.

Anh ta vẫn nhớ chuyện tổng phụ trách nhậm chức lần trước, lần đó Giang Nghĩa khiến anh ta mất hết mặt mũi, anh ta tức giận mấy ngày không ra khỏi cửa, món nợ này cũng có cơ hội để trả rồi.

Đinh Hoàng Liễu có chút nghi ngờ nói: "Nhưng mà thấy biểu hiện của anh ta trong cuộc họp hôm nay, chị cảm thấy hình như Giang Nghĩa có kế hoạch gì đó? Chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?"

“Có vấn đề gì?” Đinh Phong Thành mỉm cười vui vẻ nói: “Chị à, chị không phải không biết tình hình bây giờ của nhà họ Đinh. Từ sau khi nhà họ Đinh lấy được dự án xây dựng của thành phố thì đã trở thành kẻ thù chung của các công ty trong toàn thành phố rồi. Bọn họ chỉ mong sao nhà họ Đinh trở thành trò hề cho thiên hạ. Căn bản không có công ty lớn nào sẵn sàng giúp đỡ nhà họ Đinh chứ đừng nói đến việc đầu tư tiền bạc. Tên Giang Nghĩa đó không tiền không quyền, sao có thể thuyết phục được những công ty kia bỏ tiền ra cho nhà họ Đinh được chứ."

Đường Văn Chương cũng nói: "Về điểm này thì anh đồng ý với Phong Thành. Giang Nghĩa còn không biết xấu hổ muốn nhà họ Lê xin lỗi, ha ha, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Ngay cả anh, cho dù có cố gắng hết sức cũng chỉ có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, miễn cưỡng không đi truy cứu chuyện Lê Hùng Phong bị thương thôi. Giang Nghĩa kia có năng lực gì mà có thể khiến nhà họ Lê quên đi thù hận, còn khiến bọn họ đến tận cửa xin lỗi? Là thần tiên hay là quái vật?"

Hai việc này đều khó như lên trời, muốn làm được cùng lúc thì xác suất gần như bằng không.

Hơn nữa, Giang Nghĩa còn khoe rằng chỉ mất có hai ngày.

Đường Văn Chương kiên quyết nói: "Anh dám chắc Giang Nghĩa sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ đâu. Sở dĩ cần hai ngày là vì để mua vé chạy trốn. Chờ xem đi, hai ngày sau tên khốn kiếp đó chắc chắn sẽ biến mất không còn chút dấu vết."

Đinh Phong Thành vội nói: "Anh rể, anh không thể để cho anh ta chạy trốn được!"

"Chuyện đó là đương nhiên." Đường Văn Chương nói: "Anh sẽ bố trí người phong tỏa sân bay, nhà ga và bến xe của thành phố. Cho dù Giang Nghĩa có mọc cánh cũng khó thoát. Hai ngày sau, anh sẽ khiến hắn quỳ lạy trước mặt mọi người, rồi sẽ chơi cho hắn chết luôn. Dám khiến anh mất mặt thì anh sẽ khiến hắn ta mất mạng!"

Cả ba cùng nâng ly.

"Chúc mừng Giang Nghĩa sẽ toi mạng, cạn ly!"

......

Ban đêm gió lạnh, một bóng dáng lẻ loi bước đi trên đường.

Một chiếc siêu xe hạng sang dừng lại bên đường, cửa xe mở ra, Lâm Chí Cường bước xuống xe, chào kiểu quân đội.

"Lão đại, tôi đến đón anh."

"Ừm."

Giang Nghĩa lên xe rời đi.

Trên xe, Lâm Chí Cường nói: "Lão đại, chuyện anh bảo tôi xử lý nhà họ Lê, tôi muốn hỏi thêm một chút. Anh muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ hay là muốn diệt sạch nhà họ Lê, khiến bọn họ biến mất khỏi thế giới này luôn?"

Giang Nghĩa lạnh lùng nói: "Cả hai cái đều không phải."

"Ồ? Lão đại, anh muốn xử lý bọn họ thế nào?"



"Hai ngày sau, khiến người đứng đầu nhà họ Lê mang người tới xin lỗi nhà họ Đinh."

Lâm Chí Cường cười lớn: "Chậc chậc chậc, Lão đại, anh thật biết chơi, không thành vấn đề, chuyện này để tôi xử lý."

"Ngoài ra hãy giúp tôi một chuyện nữa."

"Lão đại, anh nói đi."

Giang Nghĩa lấy ra một danh sách, đặt trên ghế xe: "Trong danh sách này có mười công ty. Ngày mai cậu phái người đi một chuyến, lấy danh nghĩa của tôi để họ đầu tư vào dự án cải tạo của nhà họ Đinh."

“Cái này cũng dễ thôi.” Lâm Chí Cường cất danh sách đi: “Đúng lúc bọn họ cũng về rồi, tôi sẽ bảo bọn họ đi làm việc này.”

Giang Nghĩa nói tiếp: "À đúng rồi, thời gian vẫn như cũ. Hai ngày sau, bảo chủ tịch của mười công ty này đích thân tới nhà họ Đinh, tham gia hội nghị đầu tư, ký hợp đồng tại chỗ."

"Không thành vấn đề."

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm thì xe đã đến cao ốc văn phòng của tổng phụ trách.

Giang Nghĩa bước vào.

Từ khi đảm nhận vị trí tổng phụ trách, anh chưa từng đến cao ốc này, càng ít khi xuất hiện ở văn phòng, về cơ bản thì mọi vấn đề lớn nhỏ đều do Lâm Chí Cường lo liệu.

Đi thang máy đến tầng mười sáu.

Cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt bước ra, tiến vào văn phòng dành cho tổng phụ trách của Giang Nghĩa.

Đây là một văn phòng cực kỳ sang trọng, rộng gần hai trăm mét vuông, vừa có văn phòng nhỏ độc lập vừa có đại sảnh rất lớn, cơ sở vật chất vừa cao cấp lại đầy đủ.

Đúng lúc này, mười hai người đàn ông tuy có diện mạo khác nhau nhưng đều có ý chí sắt đá đang đợi ở đại sảnh.

Mười hai người này chính là Mười hai cung Hoàng Kim khét tiếng ở biên giới phía tây!

"Nghiêm… chào!"

Động tác của mười hai người này đều chỉnh tề và đồng đều, từ động tác và phong thái có thể thấy được sự sùng bái và ngưỡng mộ với Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa gật đầu, đứng trước mặt mọi người.

"Các anh em, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Lão đại!!!"

Mười hai người đồng thời lao tới ôm chặt lấy Giang Nghĩa, thể hiện tình anh em sắt son.\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play