Lúc này, cửa xe của chiếc Lamborghini mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra, cánh tay khoác trên cửa xe, nhàn nhã nói: “Chó khôn không cản đường, ai kêu ông đỗ xe ở trên đường?”

Hai bên nhìn nhau, tất cả đều sững người.

Người đàn ông trẻ tuổi là tay đua xe F1 chuyên nghiệp --- Khương Chi Sơn.

Ferrari ở trên đường đua F1 là bá chủ tuyệt đối, nhưng do năm ngoái tuyển thủ quán quân sau khi xảy ra tai nạn xe, đội xe luôn trong trạng thái khó khăn.

Đây cũng là cơ hội cho các đội xe khác phấn khởi thẳng tiến.

Trong đó đội xe Lamborghini dẫn trước các đội xe một bậc, khoảng cách với Ferrari đã rất nhỏ.

Đặc biệt là Lamborghini đã chi mạnh tay ký hợp đồng với một tuyển thủ siêu cấp, ở giải đua cá nhân, chức vô địch đã liên tiếp thuộc về đội xe Lamborghini.

Ferrari càng lúc càng không được.

Lần này oan gia ngõ hẹp, không ngờ ở nơi này đụng độ tuyển thủ F1 chính thức của đội xe Lamborghini.

Lâm Gia Vinh khinh thường nói: “Người trẻ tuổi bớt cuồng vọng, đừng tưởng rằng lái chiếc xe rách thì ghê gớm lắm.”

Lúc này, trong chiếc xe Lamborghini truyền ra một giọng nói trầm khàn.

“Tuy xe của tôi cà tàn, cũng tốt hơn xe của ông nhỉ?”

Lại một người đàn ông nữa bước ra.

Chính là người phụ trách của dòng xe Lamborghini trong nước --- Chúc Phong.



Lâm Gia Vinh và Chúc Phong ở trong tình cảnh nào cũng đối đầu với nhau, quan hệ của hai người khá tệ, hôm nay quá khéo, vậy mà lại gặp mặt ở nơi này.

Chúc Phong nhìn chiếc xe mới của Giang Nghĩa, khinh thường nói: “Ferrari, rác rưởi quá thời, lái chiếc xe như này không sợ mất mặt sao?”

Lâm Gia Vinh đáp lại: “Tóm lại tốt hơn Lamborghini vạn năm cũ xì?”

Mọi người xung quanh đều ngây dại, Ferrari, Lamborghini, ha ha, cho dù có thể lái một chiếc trong đó cũng là mơ ước cả đời, sao có thể là rác rưởi chứ?

Đây là hai bên bọn họ coi thường lẫn nhau mà thôi.

Lúc này, Giang Nghĩa đưa tay lau bụi trên xe, nói với giọng điệu không thân thiện:

Chuyện giữa các người tôi không quan tâm, nhưng anh làm bẩn xe của tôi, chuyện này tôi phải quản.”

Chúc Phong đã bật cười: “Quản? Cậu lấy cái gì để quản? Cậu tính là cái thá gì?”

Giang Nghĩa dùng ánh mắt sắc bén nhìn sang Chúc Phong.

“Nhìn sao? Nhìn gì mà nhìn? Có nhìn nữa cũng không thay đổi bản chất là rác của cậu.”

“Người rác rưởi, lái xe rác rưởi, quả là xứng đôi.”

Chúc Phong lại ngồi trở lại xe, vẫy tay với Khương Chi Sơn: “Chúng ta đi.”

“Được!”



Khương Chi Sơn lập tức khởi động xe, chuẩn bị rời đi.

Giang Nghĩa không nói hai lời, lập tức cũng lên xe, khởi động xe.

Lâm Gia Vinh sững người: “Giang thần y, cậu muốn làm cái gì?”

Giang Nghĩa vẫy tay với Lâm Gia Vinh: “Lên xe.”

Lâm Gia Vinh mặt mày mờ mịt mà lên xe, chỉ thấy Giang Nghĩa đạp chân ga một cái, chiếc xe trực tiếp đuổi theo chiếc Lamborghini trước mặt, nhìn kiểu này, là muốn đuổi theo nói chuyện rồi?

“Giang thần y, cậu muốn làm gì?”

“Ăn miếng trả miếng.”

“Hả?”

“Bọn họ đã làm gì với xe của tôi thì tôi phải trả lại.”

Xe anh thích bị ‘sỉ nhục”, Giang Nghĩa tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

“Nhưng mà Giang thần y, đối phương là tay đua F1 chuyên nghiệp, còn lái siêu xe, cậu sao có thể đuổi kịp chứ? Tôi thấy chuyện này bỏ qua đi, sau này có cơ hội thì…”

Không đợi Lâm Gia Vinh nói xong, Giang Nghĩa tăng mã lực, nhanh chóng đuổi theo.

Xe anh ta lái là siêu xe, xe Giang Nghĩa lái không phải là siêu xe sao?

Tính năng của xe không chênh lệch lớn, cái so kè chính là kỹ thuật; tay đua F1 chuyên nghiệp thì sao chứ? Giang Nghĩa có tự tin thắng anh ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play