Hoàng hôn, bên con sông nhỏ.

Đinh Thu Huyền không có về nhà, điện thoại cũng không phải thật sự hết pin, mà là không muốn tiếp tục nhìn thấy những bộ mặt xấu xa đó nữa.

Cô và Giang Nghĩa đi bộ ở ven con sông nhỏ, nhìn ánh nắng chiếu trên mặt sông, sóng nước lấp lánh trông thật đẹp.

“Giang Nghĩa, anh nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của ông nội chứ? Đã tức tới mặt mày đỏ bừng, giống như ấm nước bị đun đỏ vậy.”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Em từ khi nào cũng trở nên xấu xa như vậy? Trước đây không phải còn kêu anh phải ‘khách sáo’ với ông cụ một chút hay sao?”

Đinh Thu Huyền thở dài: “Phải, bất luận nói thế nào, ông ấy vẫn là ông nội của em, là ruột thịt của em. Nhưng chuyện ngày hôm nay thật sự quá chọc điên người khác rồi, nếu không phải 30 chủ hộ đó ‘giúp’, em thật sự không biết phải làm sao mới được.”

Nói tới đây, Đinh Thu Huyền càng thêm nghi hoặc.

“Thật ra em cũng không hiểu chuyện này là sao.”

“Giang Nghĩa, anh nói xem tại sao người khác đi thương lượng thuyết phục đều bị đuổi ra ngoài, mà em vừa tới thì không cần nói gì cả, bọn họ bằng lòng ký tên ngay?”

Giang Nghĩa đảo mắt: “Bởi vì… em thông minh xinh đẹp, vừa ra sân thì chiêu rọi người ta, chấp nhiếp hết bọn họ? Tiên tử lên sân, đương nhiên sẽ bị khuất phục rồi.”

Đinh Thu Huyền đưa ngón trỏ chọc vào đầu của Giang Nghĩa: “Anh đó, cả ngày sẽ biết nói linh tinh, dỗ em vui.”

Cô nhìn Giang Nghĩa, nhìn vậy rồi mỉm cười ngọt ngào.

“Em cười cái gì?” Giang Nghĩa hỏi.

“Em đang cười anh.”



“Anh sao?”

“Ừ.” Hai tay của Đinh Thu Huyền để ở đằng sau nhìn về mặt sông phía xa: “Còn nhớ khi anh vừa từ biên giới phía Tây trở về, trầm mặc kiệm lời, ít nói ít cười, lúc đó em thật sự khá sợ anh, cứ cảm thấy anh có khuynh hướng bạo lực.”

“Nhưng dạo gần đây em phát hiện…”

“Ngốc, anh càng lúc càng thích nói chuyện, cũng càng lúc càng dễ thương, thậm chí còn biết nói mấy lời ngọt ngào như vừa rồi.”

“Những điều này đặt vào mấy tháng trước thật là không dám nghĩ mà.”

Phải, có ai có thể ngờ chiến thần Tu La giết người không chớp mắt, vậy mà cũng biết có một mặt của ‘người đàn ông ấm áp’ chứ?

Thật ra những thay đổi này của Giang Nghĩa cũng chỉ là vì Đinh Thu Huyền.

Có vợ ở đây, người đàn ông được chìm đắm trong hũ mật ong ngọt ngào mỗi ngày, thời gian lâu dần, đương nhiên sẽ bị ‘tiêm nhiễm’ rồi.

Rất nhiều lúc, bản thân Giang Nghĩa cũng không ý thức được sự thay đổi của mình.

Nhưng điều có thể chắc chắn là sự dịu dàng của anh chỉ lộ ra ở trước mặt Đinh Thu Huyền, khi gặp kẻ địch, anh vẫn là chiến thần Tu La khiến người ta nghe danh mà sợ khiếp vía.

Hai người đang nói lời này, điện thoại của Giang Nghĩa bỗng đổ chuông.

Là Tân Uẩn.

“Tân Uẩn? Được lắm, Giang Nghĩa, có phải anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không hả?” Hai tay Đinh Thu Huyền chống eo, giận dỗi nói.



Giang Nghĩa lập tức hoảng rồi, mở miệng mà không biết nên giải thích thế nào.

Đinh Thu Huyền bỗng bật cười: “Ha ha, dáng vẻ của anh thật buồn cười.”

Giang Nghĩa lúc này mới phản ứng lại, Đinh Thu Huyền là đang giỡn với anh, vừa rồi thật sự đã dọa chết anh rồi.

Anh lắc đầu, sau đó nghe điện thoại.

“Alo, Tân Uẩn, tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Giang Nghĩa, anh bây giờ có thời gian không? Qua phòng khám một chuyến.”

“Có bệnh nhân sao?”

“Không phải. Là ông Lâm Gia Vinh, người quản lý của dòng xe Ferrari trong nước mà lần trước đã chữa khỏi đó.”

“Ông ấy tìm tôi sao?”

“Phải, lần trước khi ông ấy rời đi không phải nói có cơ hội sẽ tặng cho anh một món quà quý giá hơn hay sao? Ông ấy đâu biết anh sống ở đâu, vì vậy mang quà tới chỗ tôi rồi. Giang Nghĩa, anh mau tới ký nhận quà đi.”

Giang Nghĩa đã cười: “Cô nhận giúp tôi là được rồi, hoặc dứt khoát cho cô luôn.”

Tân Uẩn nói: “Không, tôi không nhận nổi, món quà này quá quý giá, anh mau tới đây một chuyến.”

Nói xong, cô ta đã cúp máy.

Giang Nghĩa hơi nhíu mày, nhiều ngày trôi qua như vậy, quà mà Lâm Gia Vinh đặc biệt gửi tới sẽ là cái gì?\b\b\b\b\b\b\b\b

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play