Đêm khuya, tòa nhà văn phòng nhà họ Đinh, văn phòng chủ tịch.

Một già hai trẻ, ba người ngồi ở đó, trong tay mỗi người đều bưng một ly rượu đỏ, vui vẻ mà nhấm nháp.

Đinh Phong Thành gác chân lên, vui vẻ nói: "Chị cả, đúng là có chị, điểm quan trọng như vậy chị cũng có thể nghĩ ra được. Em ba bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, không bỏ được miếng "thịt mỡ" trước mặt này, lại không có cách nào có thể thay đổi càn khôn. Chỉ là nghĩ thôi, cũng cảm thấy rất thỏa mãn."

Trước bị Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa bắt nạt lâu như vậy, hôm nay anh ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội xả giận.

Đinh Trung gật gật đầu.

Mặc dù Đinh Thu Huyền là cháu gái ruột của ông ta, nhưng cứ liên tục làm ông ta không thể xuống đài được.

Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có cơ hội làm nhục Đinh Thu Huyền một phen.

Nhưng mà cũng không phải ông ta ép Đinh Thu Huyền đi làm, là Đinh Thu Huyền tự mình đi làm, cũng không phải ông ta chủ động làm nhục Đinh Thu Huyền, mà là dùng tay kẻ khác làm nhục Đinh Thu Huyền.

Một chiêu mượn đao giết người này, thật sự quá đã.

Đều là người một nhà, Đinh Trung chỗ nào cũng chướng mắt với Đinh Thu Huyền, nếu như không phải bởi vì 10% cổ phần công ty kia, Đinh Trung đã sớm cho Đinh Thu Huyền ra chỗ mát mà chơi rồi.

Đinh Hoàng Liễu cười cười, nói: "Ông nội, nếu như chỉ là làm em ba không xuống đài được, bị làm nhục thì không khỏi có lợi quá, thực tế chúng ta cũng không có cái gì tốt, không khỏi có chút thiển cận."



Đinh Trung hỏi: "Sao thế, con còn có ý khác?"

"Đương nhiên."

Đinh Hoàng Liễu đặt ly rượu xuống, không trả lời mà hỏi lại: "Ông nội, ông để ý cái gì của em ba nhất?"

Đinh Trung không nói.

Đinh Hoàng Liễu nở nụ cười: "Chỉ sợ, là 10% cổ phần công ty kia đi?"

Không gian yên tĩnh lại.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng chuyện này vẫn luôn làm Đinh Trung khó chịu, mỗi lần nghĩ đến công ty có 10% cổ phần ở trong tay Đinh Thu Huyền, ông ta cả người đều không thoải mái.

Đinh Hoàng Liễu tiếp tục nói: "Ông nội, lúc này, không phải là cơ hội thu hồi lại tốt nhất sao?"

"Có ý gì?"

"Rất đơn giản, em ba sẽ không chỉ là không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, mà nhất định sẽ đắc tội những ông to kia. Đến lúc đó, chẳng phải ông có cơ hội thu hồi lại 10% cổ phần sao?"

Nói rất đúng!

Đinh Trung hiểu.



Đinh Thu Huyền sẽ đắc tội với người ta, đó là chuyện ván đã đóng thuyền, đến lúc đó hoàn toàn có thể lấy cớ vì ổn định cơn giận của người ta, mà "bất đắc dĩ" trừng phạt Đinh Thu Huyền, thu hồi cổ phần công ty.

Như vậy, cây đinh trong lòng Đinh Trung không phải nhổ được rồi sao?

Đinh Trong giơ ngón cái lên: "Tốt, rất tốt! Hoàng Liễu à, vẫn là con thông minh, biết ông nội đang nghĩ gì."

Quay đầu lại, ông ta nhìn qua Đinh Phong Thành: "Phong Thành, sau này con phải học hỏi chị của mình một chút, đầu óc thông minh một chút. Sau trăm tuổi, ông cũng là phải giao nhà họ Đinh cho con, con như bây giờ sao ông có thể yên tâm được?"

Đinh Phong Thành bất đắc dĩ gật đầu: "Biết rồi ông nội, con sẽ cố gắng."

Ba người liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười, đồng thời giơ ly rượu lên, vì đêm nay "Tốt hơn một chút" cụng ly!

Phía Đông mặt trời mọc.

Một ngày mới, lại đến.

Trong thành phố, mỗi người đều bận rộn, đi làm, đi học, bôn ba vì cuộc sống.

Một chiếc xe Audi màu đến, dừng ở điểm dừng, cửa mở ra, một người đàn ông dáng người khôi ngô từ bên trong bước ra.

Ông ta là Quan Chí Toàn đứng thứ sáu trên bảng xếp hạng nhà giàu ở khu Giang Nam, là một trong những doanh nghiệp thực phẩm lớn nhất toàn cầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play