Đêm khuya, giường đôi.

Đinh Thu Huyền nằm ở trong lòng Giang Nghĩa, đầu dựa vào vai của anh, mái tóc dài xõa xuống, vắt ở sau lưng.

Hai người yên lặng ôm nhau.

Bọn họ đã rất lâu không có ngủ chung như vậy rồi.

Trong lòng Đinh Thu Huyền có hơi sợ, tay vê vê trên bụng của Giang Nghĩa, cô nghĩ...

Không đợi cô mở miệng, giọng nói trầm thấp của Giang Nghĩa phá vỡ đêm khuya yên tĩnh.

“Thu Huyền, anh muốn nhờ em giúp một việc.”

Trái tim của Đinh Thu Huyền thu lại, bây giờ hình như không phải làm chuyện đó, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý hiến thân.

Haizz...

Sau này có cơ hội rồi nói đi.

Cô mỉm cười, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Giang Nghĩa chỉ hũ tro cốt trên bàn: “Lấy lại hũ tro cốt rồi, anh muốn xây lại một ngôi mộ cho Giang Châu, địa điểm vẫn ở bờ sông Tây Giang.”

“Bên đó không phải do công ty chính phụ trách cải tạo xây dựng hay sao? Anh muốn nhờ em giúp xây một nghĩa trang cỡ lớn. Không chỉ cho một mình Châu, cũng chuẩn bị cho những người khác cần.”

“Châu quá cô đơn rồi, anh muốn để em ấy ở dưới cửu tuyền có người bầu bạn. Nói chuyện, không cô đơn nữa.”



Đinh Thu Huyền nghĩ một lát: “Chuyện này không khó, ngày mai em đến công ty đề xuất ý kiến là được. Vốn lúc đầu có thể ký được hợp đồng đều là do công lao của anh, em nghĩ ông nội chắc sẽ không cố tình làm khó đâu.”

Ha ha.

Với quan hệ của Đinh Trung và Giang Nghĩa, sẽ không cố tình làm khó sao?

Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu: “Em cố gắng là được, nếu thật sự không làm được thì thôi.”

Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Anh không tin em như vậy sao? Hừ!”

Đinh Thu Huyền mỉm cười: “Không phải là không tin em, là sợ em và ông nội sẽ gây nhau, anh không muốn nhìn thấy em chịu một chút tủi nhục nào cả.”

Đinh Thu Huyền càng ôm Giang Nghĩa chặt hơn.

“Vậy, nếu như em làm được, anh sẽ cảm ơn em như nào?”

“Anh...”

Giang Nghĩa bẹo má của Đinh Thu Huyền: “Anh mỗi ngày về nhà ôm em ngủ.”

Mặt của Đinh Thu Huyền đỏ bừng như trái táo đỏ vì xấu hổ.

“Hừ, em không thèm anh ôm đâu, cả ngày nói linh ta linh tinh, em không để ý anh nữa!”

Cô xoay người lại, quay lưng với Giang Nghĩa.



Giang Nghĩa mỉm cười từ đằng sau ôm lấy Đinh Thu Huyền, tay đan vào tay của Đinh Thu Huyền, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Đây là quãng thời gian hạnh phúc của hai người bọn họ.

Đinh Thu Huyền nhắm mắt lại, cảm nhận hô hấp của Giang Nghĩa ở đằng sau, có thể gả cho một người đàn ông như vậy, là phúc phận tôi tu mấy kiếp.

Cảm giác hạnh phúc tỏa ra từ trong tim.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Giang Nghĩa thức dậy rời khỏi nhà từ sớm, đi tới văn phòng của người tổng phụ trách, cho người dẫn Tây Môn Tuấn tới.

Tây Môn Tuấn đến văn phòng thì có hơi ngây dại.

Nhìn người xung quanh, lại nhìn văn phòng hoành tráng như này, nhất thời anh ta căn bản không biết mình đang ở đâu, đối với thân phận của Giang Nghĩa thì càng không suy đoán được.

Từ trước đến nay, anh ta luôn đều cho rằng Giang Nghĩa chỉ là hơi giàu có, cộng thêm từng đi lính vài năm, có một vài thủ hạ đáng tin.

Nhưng thật sự không ngờ, Giang Nghĩa vậy mà sẽ có văn phòng hoành tráng như vậy.

Cảm giác này, còn xoa hoa hơn văn phòng của Tôn Vĩnh Trinh ở tập đoàn Thiên Đỉnh!

“Quỳ xuống.”

Lâm Chí Cường ở đằng sau đá một cước, Tây Môn Tuấn lập tức quỳ hai gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa.

Nhìn từ trên cao xuống, nó khiến Giang Nghĩa trông càng kiêu ngạo hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play