Sự thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người có mặt tại đây bị doạ cho ngơ người, chữa bệnh kiểu gì mà chữa tới nỗi người ta hộc cả máu?

Trợ lý vội vàng ngăn cản: “Đồ lang băm, anh dừng tay cho tôi!”

Anh ta đưa tay định rút chiếc kim bạc trên người Lâm Gia Vinh ra, nhưng bị Giang Nghĩa nắm lại, sau đó ấn anh ta xuống đất, dùng chân giẫm lên.

Dù trợ lý có chống cự như thế nào cũng không có cách nào thoát ra khỏi bàn chân của Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa bình tĩnh đặt Lâm Gia Vinh nằm ngửa ra, sau đó tiếp tục châm kim, mỗi một kim châm xuống, đều thấy rằng những luồng khí đen phát tán ra từ cơ thể Lâm Gia Vinh.

Cảnh tượng kỳ lạ và kỳ quái này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Sao trong cơ thể con người lại có khí đen được?

Thời gian trôi qua từng chút một, khí đen trên người Lâm Gia Vinh đã tiêu tán gần hết, thân thể cũng dần khôi phục lại màu da khoẻ mạnh.

Sau đó Giang Nghĩa rút từng cây kim bạc ra.

“Được rồi”.

“Lấy nước sạch vệ sinh thân thể cho ông ấy, 10 phút nữa ông ấy sẽ tỉnh lại”.

“À, đúng rồi, tốt nhất là nấu một bát canh nhân sâm, đợi sau khi ông ấy tỉnh dậy thì đút ông ấy uống, vậy sẽ nhanh khỏi hơn”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chẳng thể tin vào mắt mình.



Còn khỏi nhanh hơn nữa được á?

Nhìn dáng vẻ của Lâm Gia Vinh như vậy, chẳng khắc đã chết là bao? Thậm chí ngay sắp không hô hấp được nữa.

Trợ lý từ dưới đất đứng dậy, ghé tai vào lồng ngực Lâm Gia Vinh, nhịp tim vẫn còn, chỉ có điều hơi chậm.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm và nói: “Nếu sau 10 phút nữa ông Lâm không thể tỉnh lại, tôi sẽ cho dỡ bỏ phòng khám nhà họ Tân!”

Giang Nghĩa mỉm cười, “Nếu có thời gian để nói chuyện nhảm nhí, sao không chuẩn bị một bát canh nhân sâm đi”.

Trợ lý không nói chuyện nữa, lẳng lặng đi chuẩn bị canh nhân sâm.

Ở bên cạnh, Thạch Văn Bỉnh khẽ hỏi: “Ba, Giang Nghĩa đang làm cái quái gì vậy?”

Thạch Khoan cười cười nói: “Câu giờ thôi, kéo được chừng nào thì kéo. Sau 10 phút nữa sẽ lộ ra bộ mặt thật thôi. Tao lại muốn xem thử nó còn giả vờ được tới lúc nào”.

10 phút không phải là một khoảng thời gian dài, nháy mắt đã trôi qua.

Lâm Gia Vinh vẫn chưa tỉnh lại.

Người trợ lý lo lắng: “Thằng khốn, mày giết ông Lâm rồi! Tao muốn mày nợ máu phải trả bằng máu!”

Nhưng anh ta còn chưa kịp xông đến bên cạnh Giang Nghĩa, thì Lâm Gia Vinh trên giường bệnh đột nhiên mở mắt và ho một tiếng.

Âm thanh tuy khe khẽ nhưng rơi vào tai mọi người lại lớn hơn cả tiếng sấm.

Trợ lý vội vàng chạy tới đỡ Lâm Gia Vinh, lo lắng hỏi: “Ông Lâm, ông cảm thấy thế nào rồi?’



Lâm Gia Vinh thở ra một hơi: “Tôi cảm thấy... thoải mái hơn rất nhiều. Thận của tôi không cũng đau nữa, cơ thể cũng khoan khoái hơn, và quan trọng nhất là tôi không còn lạnh nữa!”

Những lời này khiến cha con nhà họ Thạch mặt tái mét.

Thạch Khoan lập tức bước tới và nói: “Ông Lâm, tôi bắt mạch cho ông được không?”

“Được”.

Thạch Khoan ngồi xuống bắt mạch cho Lâm Gia Vinh, càng nghe lại càng kinh hãi, mạch tượng cho thấy Lâm Gia Vinh quả thực đã bình phục!

Chuyện này……

Thạch Khoan hạ tay xuống, vẻ mặt cứng đờ, không biết nên nói gì.

Ông ta còn tưởng Giang Nghĩa nói đùa, nhưng kết quả cuối cùng ông ta lại trở thành trò cười.

Tân Uẩn nở một nụ cười nhẹ nhõm, không cần bắt mạch cũng biết Lâm Gia Vinh đã bình phục, nếu không Thạch Khoan nhất định đã sửng cồ lên.

Bây giờ Thạch Khoan hệt như một khúc gỗ không thể thốt ra lời nào, điều này đủ cho thấy cách chữa của Giang Nghĩa đã thành công.

Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Giang Nghĩa: “Được rồi, thế mà em không biết y thuật của anh lại siêu phàm đến vậy đấy”.

Giang Nghĩa mỉm cười: “Anh đã nói rồi mà, y thuật bí truyền của nhà họ Tân chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, em ghen tị à?”

Tân Uẩn trợn mắt nhìn anh, biết anh đang nói hươu nói vượn.\b\b\b\b\b\b\b\b

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play