Trong màn đêm, bọn họ tâm sự với nhau.

Lần đầu tiên Giang Nghĩa cho người khác thấy một mặt mềm yếu của mình, Chiến Thần Tu La cũng là người, không phải thần.

Đàn ông chống đỡ quá lâu cũng sẽ thấy mệt mỏi.

Tình cảm gửi gắm đúng nơi khiến anh cảm thấy thoải mái trước giờ chưa từng có.

Nhưng mà…

Lại có người muốn làm hỏng bầu không khí vào một đêm như vậy.

Bọn họ thấy một nhóm đàn ông ăn mặc rất lạ, cưỡi xe máy xông vào công viên.

Những cặp tình nhân nhìn thấy những người này đều hoảng sợ đứng dậy vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, không dám ở lại đây nữa.

Có người đi ngang qua tốt bụng nhắc nhở Giang Nghĩa: “Hai người còn ngồi đó làm gì? Người của Hồng Vụ Chiến Tuyến tới rồi kìa, nếu không đi thì lát nữa đợi bị trừng trị đi!”

Giang Nghĩa khẽ cau mày.

Hồng Vụ Chiến Tuyến?

Anh chưa nghe qua cái tên này bao giờ, hơn nữa anh còn chưa ngắm sao xong, còn chưa tới 12 giờ, anh còn chuẩn bị những thứ khác muốn đưa cho Đinh Thu Huyền nữa.

Bây giờ mà rời đi thì mất hết không khí.

Giang Nghĩa cười lắc đầu: “Tôi chưa thể đi được.”



Người đàn ông thở dài nói: “Vậy thì cứ đợi bị đánh đi, tạm biệt.”

Ngay sau đó, tất cả những người trong công viên đã sơ tán hết, ngay cả các cô các bác cũng không dám ở lại mà nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Người của Hồng Vụ Chiến Tuyến cưỡi xe máy càn quấy quanh công viên, tông trúng đồ ngã ngổn ngang dưới đất, đôi khi còn va phải những người qua đường.

Những người kia không dám nói gì, trừ tự nhận mình xui xẻo rồi vội vàng rời đi, cũng không dám mang theo một tia oán trách.

Mấy tên tay đua đường phố lấy bình xịt trong túi ra, xịt tán loạn khắp nơi, tiến hành sửa lại công viên Hoa Hải theo ý của mình.

Thấy cảnh này, Giang Nghĩa không kiềm được cơn tức giận.

Tất cả ký ức tuổi thơ của anh đều được đặt ở đây, là minh chứng cho quá khứ tươi đẹp của anh, sao anh có thể để người ta tùy ý chà đạp được?

Anh còn chưa tìm người ta tính sổ thì người ta đã chủ động tới nộp mạng rồi.

Tên cầm đầu của Hồng Vụ Chiến Tuyến là Giả Chiến đã nhìn trúng Đinh Thu Huyền, khóe miệng nở một nụ cười tà ác, đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi anh ta chưa chạm vào một người phụ nữ xinh đẹp như vậy rồi nhỉ?

Anh ta ngồi lên xe máy, vặn ga, chiếc xe lao tới trước mặt Giang Nghĩa, bụi đất bay về phía Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền khiến Đinh Thu Huyền bị sặc bịt chặt mũi.

Còn Giang Nghĩa thì lại bình tĩnh ngồi trong cơn khói bụi.

Chinh chiến năm năm trên chiến trường, chút cát bụi này có tính là gì?

Giả Chiến dừng xe, chỉ vào Giang Nghĩa: “Tao muốn người phụ nữ của mày.”



Sau đó, anh ta ném một xấp tiền giấy về phía Giang Nghĩa.

“Đây là phí chia tay của mày, sau này cô ấy sẽ là người phụ nữ của Giả Chiến tao, mày không được phép lại gần cô ấy.”

“Bây giờ, mày có thể nhặt tiền rồi cút đi.”

Đúng là hỗn láo.

Người phụ nữ mà Giả Chiến nhìn trúng thì nhất định phải có bằng được.

Ngoài xe máy ra thì thú vui lớn nhất trong cuộc đời anh ta là ‘phụ nữ’. Từ trước đến nay, anh ta chưa gặp được phụ nữ đẹp. Gần đây, sau khi phát hiện ra công viên Hoa Hải là nơi hẹn hò của các cặp đôi, anh ta như bắt được vàng, thường xuyên đến đây ‘truy tìm kho báu’.

Anh ta đã cướp được vài người phụ nữ từ trong tay người khác, chơi xong thì vứt.

Có được rất dễ dàng.

Vứt bỏ cũng rất dễ.

Anh ta chỉ thích ngoại hình và thân thể của phụ nữ, ngoài ra anh ta không có chút tình cảm nào hết, quả thật chính là động vật nguyên thủy không có não, sống theo bản năng.

Nhưng mà, những động vật nguyên thủy như vậy lại rất lợi hại.

Không ai cam lòng khi người phụ nữ của mình bị cướp đi, họ đều muốn cướp lại, thậm chí trả thù, nhưng đều bị Giả Chiến tra tấn một trận dã man.

Anh ta không giết người.

Nhưng biết cách tra tấn người khác.\u0003\u0003\u0003

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play