Trên bàn ăn, tiếng ca vang vọng.

Vương Chí Vinh nghe ngây ngất, hết bài này đến bài khác “Trận tuyết cuối cùng năm 2002”, “Chuột yêu gạo”, “Cầu Phật”, hồi tưởng năm tháng tuổi trẻ.

Người nhà họ Đinh xấu hổ ngồi đó, nhìn người nhà họ Vương khoe mẽ.

Từ Thông cố ý nói với Đinh Thu Huyền: “Đúng rồi Thu Huyền, Giang Nghĩa tăng ca thì tăng ca, nhưng đón giao thừa cũng phải chuẩn bị quà cho cô và bác trai đi? Chả có gì cả thì không hợp lý lắm.”

Ui…

Đinh Thu Huyền lại ngượng ngùng.

Giang Nghĩa thật sự không chuẩn bị gì cho cô, đừng nói là quà tặng quý giá gì, ngay cả một bó hoa cũng không có.

Đinh Nhị Tiến vội trừng to mắt, cầm điều khiển mở tivi, mở loa lên to nhất.

“Được rồi được rồi, đừng nghe radio nữa.”

“Xem tivi đi.”

Tối nay có buổi hòa nhạc mừng năm mới, nghe ca sĩ nổi tiếng biểu diễn không hay sao?”

Giữa giải trí Ức Châu và giải trí Bách Khoa, họ quả nhiên lựa chọn giải trí Ức Châu, cũng không phải vì họ có tình cảm gì với nó, mà chỉ vì ca sĩ bên này họ đều biết.

Đám tiểu thịt tươi của giải trí Bách Khoa chả mấy ai quen mặt.

Nghe mãi nghe mãi, điện thoại Đinh Thu Huyền vang lên.

Ting ling ling…

Ting ling ling…



Đinh Thu Huyền liếc mắt, phát hiện là Giang Nghĩa gọi tới.

Vào lúc này, gọi điện thoại làm gì nữa?

Đinh Thu Huyền nửa vui nửa buồn, vui mừng anh còn nhớ tới cô, buồn anh không ở bên cô.

Từ Thông cũng nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới, cười ha hả: “Cậu ta lại còn có mặt mũi gọi điện thoại về, Thu Huyền, cô hỏi cậu ta xem tối nay đi với hồ ly tinh nào rồi?”

Đinh Thu Huyền hừ lạnh một tiếng, vươn tay bấm nhận điện thoại.

“Alo, Thu Huyền, em đang nghe sao?”

“Có.”

Giọng cô lạnh lùng đáng sợ, giống như vừa trong hầm băng đi ra, đông cứng ba tấc.

Ai cũng có thể nghe ra, tâm trạng cô rất tệ.

Ngày giao thừa, bị người ta chọc tức ở ngay trong nhà mình, đổi thành ai cũng sẽ không thoải mái.

“Thu Huyền, xin lỗi, tối nay anh không thể ở nhà với em.” Giang Nghĩa cực kỳ áy náy.

“Không sao, công việc quan trọng.”

Ai cũng có thể nghe ra, Đinh Thu Huyền nói một đằng nghĩ một nẻo.

Phụ nữ chính là như vậy, càng nói ‘không sao’, lại càng ‘có sao’, đàn ông tuyệt đối không thể bị hai chữ này của phụ nữ lừa.

Cô ấy nói không sao, bạn thật sự cho rằng không sao, thì chờ bị mắng đi.



Còn may Giang Nghĩa không ngốc như vậy, anh nghe ra Đinh Thu Huyền không vui.

“Thu Huyền, em đang xem tivi sao?”

“Ừ.”

“Xem buổi hòa nhạc năm mới của giải trí Ức Châu sao?”

“Ừ.”

Đinh Thu Huyền nói từng chữ một, không chỉ lãnh đạm, còn có chút không kiên nhẫn, cảm xúc đang trên bờ vực bùng nổ.

Vào lúc này, Giang Nghĩa nói một câu khiến cô có chút mờ mịt.

“Thu Huyền, em đừng đổi kênh, yên lặng nghe xong bài hát này. Sau bài này, anh chuẩn bị một phần quà cho em, hi vọng em thích.”

Nói xong, cúp điện thoại.

Đinh Thu Huyền đầu đầy hắc tuyến, căn bản không rõ rốt cuộc là chuyện gì.

Quà?

Nghe xong bài này?

Giang Nghĩa rốt cuộc đang làm trò gì?

Từ Thông cười: “Ha ha, Giang Nghĩa thật da mặt dày, chắc bài tiếp theo là bài tình ca, anh ta liền ‘mượn hoa hiến Phật’, nói bài này là ‘quà’ tặng cho cô đi?”

“Trên thực tế anh ta chả tốn đồng bạc nào, còn ra vẻ ngầu.”

“Hề hề, nói đến da mặt dày, thật không ai bì được với tên kỳ ba siêu cấp nhà các cô!”\u0001

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play