“Ông….”

“Bách Niên, ông đúng là gian xảo!”

Bách Niên khẽ lắc đầu: “Không độc ác không phải là trượng phu, không thể trách tôi. Muốn trách thì phải trách bản thân anh quá ngu ngốc. Bây giờ anh đã không phải là người dẫn chương trình của giải trí Ức Châu, nên đã không còn giá trị lợi dụng với tôi. Một thứ không có giá trị lợi dụng, tại sao tôi phải chi tiền?”

Phương Tân Minh khóc không ra nước mắt.

Tại sao anh ta lại ngu ngốc như vậy?

Nếu như anh ta không nghe theo lời Bách Niên, nghiêm túc dẫn chương trình cho đêm hội chào năm mới của giải trí Ức Châu đêm nay.

Đầu tiên có thể khiến danh tiếng của mình cao hơn; thứ hai sẽ có 1,8 tỷ, không thiếu một đồng chuyển vào tài khoản của mình.

Bây giờ thì tốt rồi.

Không chỉ không có được tiền thù lao, còn vì vi phạm hợp đồng mà bồi thường 1,8 tỷ tiền vi phạm hợp đồng.

Bên ngoài còn có khoản nợ mấy tỷ nữa.

Càng nghĩ càng nôn nóng.

Càng nghĩ càng tức.

Tất cả đều là do Bách Niên hại.



Anh ta nghiến răng, trợn mắt: “Bách Niên, ông dám chơi tôi, tôi liều với ông!”

Không đợi anh ta ra tay, đã có hai tên vệ sĩ cao to, cường tráng đi lên, mỗi người một bên, giữ lấy Phương Tân Minh.

Bách Niên nhả ra một ngụm khói: “Cái miệng của anh ta quá thối, xịt một chút để khửi mùi đi.”

“Vâng!!!”

Một tên vệ sĩ cạy miệng Phương Tân Minh ra, tên vệ sĩ còn lại cầm chất khử mùi xịt vào miệng anh ta.

Phương Tân Minh đau đớn, giãy giũa.

Không lâu sau, anh ta bị sùi bọt mép và ngất xỉu.

Cổ họng đã bị trúng độc bởi thuốc khử mùi, sau này muốn nói chuyện còn khó chứ đừng nói đến là tiếp tục làm người dẫn chương trình.

Sự nghiệp, cuộc đời của Phương Tân Minh xem như là hoàn toàn bị hủy hoại.

“Khiêng anh ta đi, ném ở cửa bệnh viện.”

“Tuân mệnh.”

Vệ sĩ khiêng Phương Tân Minh ra khỏi phòng làm việc.

Hoa Tưởng Dung giơ ngón cái lên với Bách Niên: “Bách tổng, ông không cần tốn một đồng tiền đã có thể loại bỏ những quân tướng có năng lực của giải trí Ức Châu trong đêm nay, đúng là cao thủ.”

“Cái này có là gì?” Bách Niên cười haha nói: “Đây mới là bước đầu tiên thôi, cô cứ đợi đi, đêm nay, tôi muốn giải trí Ức Châu hoàn toàn kết thúc!”



Giờ phút này.

Giải trí Ức Châu đang bận rộn chuẩn bị cho đêm nhạc hội mừng năm mới.

Lúc mọi người đang bận sứt đầu mẻ trán, một chiếc xe BMW màu bạc dừng ở cửa, một người đàn ông mặc vest bước ra.

Anh ta đi vào sảnh, dưới sự hướng dẫn của lễ tân, đi đến phòng làm việc của Trình Đan Đình.

Lúc này, Giang Nghĩa cũng đang ở đó, hai người đang thương lượng những chi tiết cuối cùng của buổi biểu diễn.

Nhìn thấy người đàn ông đi đến, Trình Đan Đình sững sờ mấy giây, sao anh ta lại đến đây?

Người đến chính là nhà tài trợ lớn nhất cho đêm nhạc mừng năm mới đêm nay-tổng giám đốc khu vực Giang Nam của đá quý Star Jewelry: Cung Tranh.

Trình Đan Đình đã tốn rất nhiều công sức mới kéo được một doanh nghiệp lớn như thế này làm nhà tài trợ.

Thấy vẫn còn hơn một tiếng nữa đêm diễn sẽ bắt đầu, nhất định không thể xảy ra sự cố nữa.

Đêm nhạc này vốn đã không kiếm tiền, thậm chí còn phải bù thêm một chút tiền, nếu như nhà tài trợ lớn nhất xảy ra vấn đề, thì số tiền bù vào khó có thể tính toán được.

Vì vậy, thái độ của Trình Đan Đình với Cung Tranh vô cùng tốt.

Cô ấy mỉm cười hỏi: “Giám đốc Cung, là cơn gió nào đưa anh đến chỗ chúng tôi thế? Cũng không thông báo trước một tiếng, tôi sắp xếp người đi đón anh.”

Cung Tranh cười haha: “Thông báo trước? Haha, không các người cũng không thông báo trước với tôi đã đổi người dẫn chương trình rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play