Nhìn “chàng trai trẻ” mà Giang Nghĩa nói đến, Trình Đan Đình giở khóc giở cười.

Đây là một chàng trai trắng trẻo vừa mới vào nghề chưa được một năm! Tên là Sở Lạc Đồng.

Đúng vậy, anh ta là một người mới có tiềm năng xuất sắc, nhưng dù có ưu tú đến đâu, tiềm năng đến đâu, cũng chỉ là một người mới vào nghề chưa đến một năm!

Sao có năng lực và tư cách nhận một hạng mục lớn như vậy?

Điều quan trọng nhất là, Sở Lạc Đồng này thích gì nói nấy, vui vẻ cái gì cũng nói ra, rất dễ bị “lật xe”, bây giờ bắt đầu sử dụng một người dẫn chương trình trẻ tuổi có độ nguy hiểm như vậy, không phải là đang làm liều sao?

“Không được, Giang tổng, tôi tuyệt đối không đồng ý sự sắp xếp này của anh.”

Giang Nghĩa cười, thực ra anh cũng không phải bị ấm đầu, nói đổi là đổi, lúc trước anh đã từng tiếp xúc với Sở Lạc Đồng, phát hiện chàng trai trẻ này không bị mất bình tĩnh, cũng đủ hài hước.

Đây là hai ưu điểm vô cùng quan trọng của một người dẫn chương trình giải trí.

Giang Nghĩa nói: “Đan Đình, bây giờ là lúc giải trí Ức Châu đang cần bồi dưỡng thế hệ trẻ, có một viên ngọc ưu tú như Sở Lạc Đồng, tại sao không nhân cơ hội để mài giũa chứ?”

Trình Đan Đình dở khóc dở cười: “Giang tổng, đây là mài giũa sao? Đây rõ ràng là không trâu bắt chó đi cày!”

Giang Nghĩa lắc đầu: “Thực ra Sở Lạc Đồng vốn là người dẫn chương trình của đại nhạc hội lần này, chẳng qua chỉ là với tư cách là người dẫn phụ trợ. Cho dù như vậy, về quá trình và kịch bản của người dẫn chương trình cậu ta đã nắm trong lòng bàn tay. Đổi sang cậu ấy, ít nhất sẽ không xuất hiện các vấn đề về đài từ, sự kết nối, đúng không?”



Về lý thuyết thì như vậy.

Nhưng, bây giờ đổi Phương Tân Minh thành Sở Lạc Đồng, khoảng cách này thật sự quá lớn, giống như thay thẻ SSR đã hứa với người chơi thành thẻ N, người chơi có chấp nhận không?”

Căn bản là điều không thể!

Nhưng chuyện đến ngày hôm nay, có vẻ như ngoài Sở Lạc Đồng, thì không còn sự lựa chọn nào khác.

Trình Đan Đình do dự không quyết định.

Giang Nghĩa nói: “Như này đi, chúng ta giao quyền lựa chọn cho Sở Lạc Đồng, nếu như cậu ta can đảm tiếp nhận thử thách lần này vậy chúng ta sẽ nâng đỡ cậu ta, nếu như cậu ta không có can đảm, chuyện này không tiến hành nữa. Thế nào?”

Trình Đan Đình gật đầu, đồng ý với ý kiến của Giang Nghĩa.

Rất nhanh, Trình Đan Đình kêu người gọi Sở Lạc Đồng đến phòng làm việc, cả người trông rất tỏa nắng, vui tươi, hăng hái, có chí tiến thủ, ấn tượng đầu tiên với người khác vô cùng tốt.

“Giang tổng, Trình tổng, hai người tìm tôi?”

“Ừ.” Giang Nghĩa nói thẳng: “Tôi không nói những lời thừa thãi với cậu nữa, gọi cậu đến, là muốn nói với cậu về buổi biểu diễn đêm giao thừa sắp tới.”



“Ồ? Giang tổng, anh nói đi.”

Giang Nghĩa hỏi trước: “Sở Lạc Đồng, tiền thù lao của cậu tối nay là bao nhiêu?”

Sở Lạc Đồng cười: “Giang tổng đang giễu cợt tôi sao? Không phải công ty nói muốn cho tôi một cơ hội để biểu hiện, nên mới đặc biệt đề bạt tôi trở thành người dẫn chương trình cuối cùng của đêm nhạc hội lần này sao? Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể tham gia, làm sao có thể lấy tiền thù lao chứ?”

Giang Nghĩa ngượng ngùng ho khan một tiếng, lén nhìn Trình Đan Đình, ánh mắt kia giống như đang nói: Mặc dù là nghệ sĩ do công ty mình bồi dưỡng, cũng không cần bủn xỉn như vậy chứ?

Trình Đan Đình sờ mũi, không nói gì.

Giang Nghĩa nói tiếp: “Bây giờ, tôi cảm thấy lần này cậu với tư cách là người dẫn chương trình, động lực và áp lực đều không đủ, chưa chắc có thể kích thích và bộc phát tiềm năng của mình đến trình độ lớn nhất, vì vậy tôi quyết định thêm một số điều kiện hạn chế cho cậu.”

“Hả? Giang tổng, anh muốn tôi làm gì?”

Giang Nghĩa cười một cách xấu xa: “Rất đơn giản. Nếu như lần này cậu làm người dẫn chương trình, thể hiện đủ tốt, vậy tôi sẽ cho cậu 6 tỷ tiền thù lao!”

Bùm bùm bùm!!!

Sở Lạc Đồng cảm thấy trong đầu mình sấm sét nổ đùng đùng, đùa sao? 6 tỷ? Hiện tại tiền lương một năm của anh ta còn chưa đến 300 triệu.

Tiền thù lao một lần có giá trị bằng tiền lương anh ta làm 20 năm!\b\b\b\b\b\b\b\b

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play