Cả nhà Đinh Nhị Tiến nhìn Tô Nhàn với ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên xổ ra một câu như vậy.
Nhưng Tô Nhàn lại dửng dưng, tự mình gắp rau ăn.
Đinh Thu Huyền xấu hổ ho khan một tiếng: “Em họ, em còn thiếu đàn ông sao? Chị nghe nói mấy tháng nay mợ không ngừng giới thiệu đối tượng cho em, không đến 100 thì cũng phải có đến 80 chàng rồi chứ?”
"Phì phì phì, làm sao khoa trương vậy được? Nhưng đúng là có rất nhiều, nhiều đến nỗi em cũng không nhớ được."
“Vậy sao em lại chả thích ai?”
Tô Nhàn thở dài: "Những người đàn ông đó, đều chạy đến xem mắt vì thấy em đẹp, không có chút nội hàm nào, em không thích."
Đinh Nhị Tiến nhíu mày: "Xem mắt thì ai cũng đâu quen ai, cái nhìn đầu tiên không phải là phải xem ấn tượng vẻ ngoài sao? Hơn nữa chú còn nghe ba mẹ cháu nói rồi, cháu không những không thích ai, mà mỗi lần xem mắt còn ‘đào’ một số tiền lớn từ bên đối tượng nam, làm cho đối tượng xem mắt bây giờ nghe thấy cái danh Tô Nhàn của cháu thì đều nói ‘Quỷ hút máu’ tới rồi.”
Tô Nhàn lè lưỡi: “Xì, đó không phải là do bọn họ tự nguyện sao? Cháu cũng đâu có dùng dao kề vào cổ bọn họ để ép bọn họ đưa tiền đâu.”
Đinh Thu Huyền liên tục lắc đầu, đây đúng là có chút hơi trơ trẽn rồi.
Em họ của cô trước đây vừa tốt bụng vừa hoạt bát, sao giờ lại cảm thấy như đã trở thành một cô nữ sinh lông bông rồi vậy.
"Em họ, em không thể..."
"Dừng lại, chị họ, chị không cần phải giảng cho em, em biết em đang làm gì."
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, mọi người cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không có chuyện gì để nói.
Rất nhanh Tô Nhàn đã ăn xong, cô ta cười hi hi nói: "Em ăn no rồi, chiều em muốn ra ngoài chơi. Ừm, chị họ, có thể cho em mượn anh rể một chút được không?"
“Hả?” Khuôn mặt Đinh Thu Huyền hơi ửng hồng: “Em định làm gì?”
"Để anh ấy làm tài xế cho em."
“Ồ, ra là vậy.” Đinh Thu Huyền thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô không biết mình đã nghĩ tới đâu rồi nữa.
Đinh Nhị Tiến nói: “Cũng được, dù sao nó cả ngày cũng không có việc gì, bảo nó ra ngoài thay đổi không khí với cháu đi.”
"Cảm ơn chú!"
Ngoảnh đi ngoảnh lại, Tô Nhàn chạy vào bếp kéo Giang Nghĩa ra ngoài rồi lên xe.
Giang Nghĩa đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Em kiên trì muốn kéo anh ra ngoài ‘chơi’, thật ra là muốn mượn tiền của anh chứ gì."
Tô Nhàn giơ ngón tay cái lên: "Anh rể, anh thật là thông minh, đoán giỏi quá."
Giang Nghĩa cười ha ha: “Anh đã xem qua điện thoại di động của em, mấy tháng gần đây em đã lấy không ít tiền từ trong nhà, sau đó em đã vay hàng trăm triệu từ những người cho vay khác nhau; cộng với số tiền mà em đào được từ đối tượng xem mắt, trên người em cũng phải có hơn 3 tỷ đúng chứ? Sao? Còn chưa đủ à? Em đang định mua nhà hay gì mà cần nhiều tiền như vậy?”
Tô Nhàn cố ý quay mặt đi: “Không cần anh quản.”
“Ok, vậy anh về đây.”
“Đừng vậy mà!” Tô Nhàn kéo lấy cánh tay Giang Nghĩa, bĩu môi: “Được rồi, em nói cho anh biết, nhưng anh không được phép nói cho người khác biết.”
"Được."
“Thực ra, em đang gom tiền cứu người.”
Ánh mắt của Giang Nghĩa đột nhiên trở nên dịu dàng, nếu Tô Nhàn đòi nhiều tiền như vậy để chơi bời hay gì đó, thì thật đáng hận, nhưng nếu là để cứu người...
"Cứu ai?"
"Thực ra, em không biết ông ấy tên gì, chỉ biết mọi người đều gọi ông ấy là ông Cố. Ông ấy từng bày sạp bán đồ chơi trước trường chúng em. Mỗi lần em đi ngang qua đều mua vài món, ông Cố rất tốt, mỗi lần đều sẽ lựa cho em mấy món đồ chơi đẹp nhất, còn sẽ tặng thêm em mấy cái nữa.”
“Nhưng mới vài tháng trước, ông ấy đột nhiên bị bệnh nặng, trong nhà không còn ai. Nếu cứ để mặc như vậy chắc chắn ông ấy sẽ chết. Em không muốn ông ấy chết. Mỗi lần đi ngang qua mảnh đất trống không đó, em đều sẽ nhớ đến khuôn mặt hiền lành đó, em thực sự không muốn ông ấy chết đâu.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Vậy em giấu gia đình đi gom tiền khắp nơi, chính là để chữa bệnh cho ông Cố? à”
Tô Nhàn gật đầu.
"Phí thuốc men, phẫu thuật và thiết bị đều đắt tiền, nếu em không lo thì ông Cố sẽ chết vì bệnh trong vòng ba ngày."
Giang Nghĩa cảm thấy ấm áp trong lòng, anh thật sự không ngờ Tô Nhàn lại có một mặt tốt như vậy.
Không giống như những gì nhìn thấy bên ngoài, một nữ sinh ăn ăn diện thế kia, thậm chí còn có chút lông bông, vậy mà cũng có mặt hiền lành và tốt bụng.
“Anh biết rồi.” Giang Nghĩa nổ máy: “Bệnh viện nào?”.
"Bệnh viện Nhân dân thứ ba của thành phố."
"Ngồi cho vững."
Sau nửa giờ, xe dừng ở bãi đỗ xe bệnh viện, Giang Nghĩa và Tô Nhàn đến khu phòng bệnh.
Còn chưa vào, thì một người đàn ông trung niên ăn vận trang phục bác sĩ đã gọi bọn họ lại.
"Tô Nhàn."
"Bác sĩ Triệu?"
"Cô đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Triệu Chí Hiên là bác sĩ điều trị chính của ông Cố, đã phụ trách điều trị phẫu thuật và thuốc men cho ông Cố trong mấy tháng nay.
Đến văn phòng, Triệu Chí Hiên bảo Giang Nghĩa và Tô Nhàn ngồi xuống.
Vẻ mặt anh ta hơi ưu tư: "Tô Nhàn, có chuyện này tôi phải nói với cô biết, ông Cố đã hết thuốc rồi, muốn cứu mạng ông ta thì phải mua thuốc mới càng sớm càng tốt."
"Vậy thì mua nhanh đi."
“Không đơn giản như vậy đâu.” Triệu Chí Hiên thở dài: “Giá thuốc mới đắt gấp ba lần thuốc cũ, tình trạng của ông Cố ngày càng xấu đi, số lượng thuốc sử dụng phải tăng lên, cứ như vậy chi phí sẽ tăng gấp bảy, gấp tám lần. Hơn nữa, giường bệnh cũng đã đến hạn rồi, cần phải kéo dài thêm, trang thiết bị y tế cũng phải thay mới, tất cả đều tốn kém tiền bạc.”
Tiền, lại tiền nữa.
Tô Nhàn nghiến răng: “Cần bao nhiêu?”
Triệu Chí Hiên lấy một danh sách đưa cho Tô Nhàn: “Tôi đã tính toán với cô rồi, đây là tôi còn tính dựa trên giá thấp nhất và liều lượng tối thiểu đó, chi phí điều trị mỗi ngày khoảng 45 triệu, một tháng 1 tỷ 350 triệu.”
1 tỷ 350 triệu một tháng.
Gia đình Tô Nhàn chỉ là một gia đình trung lưu, không nghèo nhưng chắc chắn không giàu đến nỗi để tiêu 1 tỷ 350 triệu mỗi tháng.
Hơn nữa cô không dám nói với gia đình.
Chỉ vì lòng tốt của bản thân, mà hàng tháng bỏ ra số tiền thuốc men khổng lồ như vậy cho một ông già xa lạ, nếu ba mẹ Tô Nhàn biết, chắc cô ta phải gãy chân rồi!
Tiền, chắc chắn không thể trả nổi rồi.
Không lẽ chỉ có thể từ bỏ thôi sao? Tô Nhàn rất không cam tâm.
Lúc này, Triệu Chí Hiên đánh giá Tô Nhàn từ trên xuống dưới bằng ánh mắt tà ác, đặc biệt là trên đôi chân trắng nõn lộ ra của cô ta, nán lại rất lâu.
Ông ta nhếch mép sờ sờ môi mình.
"Thực ra, nếu cô thực sự muốn cứu ông Cố, tôi có một cách giảm mạnh chi phí chữa bệnh."
Tô Nhàn hai mắt lập tức sáng lên: "Bác sĩ mau nói đi."
Triệu Chí Hiên mỉm cười hắc hắc: "Bệnh viện của chúng tôi có chính sách phúc lợi nội bộ, chỉ cần là nhân viên nội bộ dùng thuốc thì có thể lấy thuốc với giá gốc thị trường."
"Nhân viên nội bộ? Nhưng tôi đâu phải."
"Cô đúng là không phải nhưng tôi có thể giúp cô mà. Chỉ cần cô nguyện ý gả cho tôi, trở thành vợ tôi, làm người của tôi thì không phải cô đã trở thành nhân viên nội bộ rồi sao?”\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT