Bác sĩ Thạch lùi lại một bước, có hơi sợ hãi.

Nhưng sau đó anh ta phản ứng lại, cười lớn.

“Ha, không ngờ còn đụng phải người cùng nghề.”

“Nhưng vậy thì sao chứ?”

“Anh sắp là một người chết rồi, biết những điều này thì có tác dụng gì?”

Giang Nghĩa cười lạnh: “Người chết sao?”

Anh ta giơ một ngón tay lên: “Đối phó với các người, mười giây là đủ rồi.”

Bác sĩ Thạch đã cười: “Yo, bản lĩnh nói phét ngược lại giỏi đấy, mười giây? Được, mấy an hem, lốt sạch rồi trói anh ta lại cho tôi, tôi bây giờ muốn ‘cắt’ anh ta. Tôi ngược lại muốn nhìn xem, anh ta làm sao trong mười giây thì giải quyết chiến đấu được.”

Mọi người cầm dây thừng đi tới.

Giang Nghĩa bảo Tô Nhàn đứng ở đằng sau, sau đó thì là…

Quyền như lưu tinh.

Cước như bôn lôi.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, một chuỗi âm thanh bụp bụp bụp vang lên, từng người bay ra.

Đập vào tường, đập vào cửa, nằm trên đất, mắc trên cột.

Mười giây?



Không, mười giây cũng quá nhiều rồi, chỉ năm giây thì mười mấy tên lưu manh tại đây đều bị đánh gục.

Muốn bắt Giang Nghĩa sao?

Bọn họ còn không đủ tư cách.

Vỗ tay, Giang Nghĩa xoay người nhìn sang bác sĩ Thạch, hỏi: “Như thế nào?”

Bác sĩ Thạch mặt mày xanh mét, thế nào cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như này, người đàn ông trước mắt trong nháy mắt thì giải quyết hết hơn mười người, anh còn là con người sao? Thật sự chính là một quái vật!

Bác sĩ Thạch vội vàng lùi lại, đưa tay ấn một cái nút màu đỏ.

Kết quả không tới thời gian ba mươi giây, mấy người mặc đồ cảnh sát đi tới, một cước đạp cửa ra.

Người cầm đầu là một gương mặt hơi vuông, là cảnh sát địa phương của khu này --- Vương Thông.

Nhìn thấy cảnh sát đến rồi, Tô Nhàn vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng nhìn thấy cứu tinh rồi.

“Anh cảnh sát, cứu mạng.”

“Bọn họ bắt cóc buôn bán nội tạng, ép phụ nữ làm gái, tất cả đều là phần tử phạm tội.”

“Mau bắt bọn họ lại!”

Tuy nhiên, Vương Thông lại không có bất kỳ phản ứng gì, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, nhìn trông rất khủng bố.

Giang Nghĩa nhận ra điều không đúng, cản Tô Nhàn đang muốn đi tới, nhắc nhở: “Khoan đã, có vấn đề.”

Quả nhiên, Vương Thông không những không điều tra đám ác ôn này, ngược lại hỏi Giang Nghĩa: “Anh là ai? Tại sao tới cửa hàng của người ta gây rối?”

Gậy rối?



Bản lĩnh đổ vấy này ngược lại siêu.

Mấy cảnh sát địa phương này rõ ràng cùng một bọn với đám người bác sĩ Thạch.

Giang Nghĩa hờ hững nói: “Cái ‘ô’ này của anh thật chắc đấy, chỉ là không biết đội trưởng của đội cảnh sát các anh biết được thì sẽ nghĩ như nào?”

Vương Thông rất vui.

“Đội trưởng sao?”

“Ha ha, xin lỗi, đội trưởng mãi mãi không thể biết được chuyện ở đây.”

“Rồng mạnh trên trời không đè được rắn địa phương, nơi này là tôi quản, ai tới cũng không làm được gì!”

“Đừng nói đội trưởng, cho dù là người tổng phụ trách của khu Giang Nam tới, cũng phải quỳ xuống liếm gót giày cho Vương Thông tôi!”

Giang Nghĩa gạo gượng sờ cổ.

Thật là không ngờ, một viên chức nhỏ của tầng thấp nhất này vậy mà ngang ngược như vậy, căn bản không để pháp luật vào mắt.

Có người như này ở đây, khu Giang Nam còn có thể tốt được sao?

Giang Nghĩa hừ lạnh một tiếng, rút điện thoại gọi điện: “Anh nói đội trưởng đội cảnh sát không làm được gì sao? Ok, vậy tôi gọi anh ta tới đây một chuyến, xem thử anh ta rốt cuộc có làm được gì không.”

Vương Thông sững người.

Mặc kệ Giang Nghĩa có phải đang hù dọa anh ta hay không, đều không thể tùy tiện để anh gọi điện.

Vì thế, Vương Thông lập tức rút súng ra, nhắm chuẩn vào Giang Nghĩa rồi bắn một phát, bụp một tiếng, viên đạn bay về phía mi tâm của Giang Nghĩa!\u0001

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play