Trình Đan Đình lo lắng nói: "Hẳn là bản thảo phế liệu của thấy La đã bị người của Bách Khoa lấy đi, mới bị lộ."

La Thịnh gật đầu.

"Thảo nào tôi nghĩ bài hát mới này có chút giống với bài hát của tôi, nhưng vẫn còn nhiều lỗ hổng. Hóa ra đây là bản chuyển thể từ một bản thảo bị đánh cắp, giống đến 80%."

Dù chỉ đạt 80% nhưng đây vẫn là một bài hát rất hay.

Sự mất mát của Giải trí Ức Châu không thể lấy lại được.

Trình Đan Đình nói, "Tôi sẽ cho giám sát ngay bây giờ để xem ai đã lấy trộm bản thảo. Tôi nhất định phải tìm ra kẻ đó, chặt làm tám khúc!!!"

Cô định đi thì Giang Nghĩa ngăn cô lại.

"Đợi đã."

Trình Đan Đình quay lại: "Sao thế?"

Giang Nghĩa cười khẽ, rất bình tĩnh ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Người ta dám ăn trộm, không sợ cô bắt được, cô phát hiện thì sao chứ? Kiện hay nói đạo lí? Tổn thất đã tạo thành, không thể phục hồi được. Buổi biểu diễn hàng năm sắp diễn ra, vthời điểm này làm ra vieejc gì cũng là việc không có lí trí. "

Quả thực là như vậy.

Buổi biểu diễn sắp được tổ chức là dự án lớn nhất của Giải trí Ức Châu kể từ khi thành lập đến nay.



Nếu sơ suất, tổn thất có thể rất lớn.

Vào thời điểm mấu chốt này, không thể bị chuyện khác phân tâm, huống chi để nội bộ nhân viên biết bản thảo đã bị đánh cắp, điều này sẽ làm rung động lòng quân.

Nhưng Trình Đan Đình vẫn rất tức giận, "Chuyện này cứ như vậy sao?"

Giang Nghĩa lắc đầu, "Đan Đình, cô đã xem Tam Quốc Diễn Nghĩa chưa?"

Trình Đan Đình lúng túng nhún vai.

"Xem qua phim truyền hình."

Giang Nghĩa nói: “Trong Tam Quốc có một bài thuyết giảng, Tào Tháo phái Tưởng Can thuyết phục Chu Du đầu hàng, nhưng bị Chu Du dùng kế phản gian loại bỏ được hai tướng Thái Mạo và Trương Duẫn thông thạo thủy chiến. "

Một tia sáng lóe lên trong mắt anh, "Bây giờ bên trong Giải trí Ức Châu có một gián điệp bên trong, thay vì đào ra, tốt hơn là dùng kế, để người ta giúp chúng ta giết chết sự kiêu ngạo của Bách Khoa!"

Trình Đan Đình bối rối, "Làm thế nào người Bách Khoa lại có thể giúp chúng ta được?"

Giang Nghĩa bật cười.

Anh vẫy tay với hai người họ rồi kể chi tiết kế hoạch của anh vào tai họ.

Trình Đan Đình và La Thịnh nghe xong đều bật cười.

“Sếp Giang, thủ đoạn này của anh thật lợi hại.” La Thịnh cười gian xảo, “Tuy nhiên, tôi rất thích, hahahaha!



Không nói thêm gì nữa, ông ta đưa tay cầm bút, lấy vài tờ giấy A4 xóa xóa viết viết, viết xong bỏ một tờ vào két, ném phần còn lại vào sọt rác.

Sau khi kết thúc, La Thịnh và Trình Đan Đình bước ra khỏi văn phòng.

Vừa đi vừa nói chuyện.

Trình Đan Đình giả vờ lo lắng hỏi: "Thầy La, bài hát mới thầy sáng tác này có thể giúp chúng ta gỡ lại được thất bại không?"

La Thịnh vỗ ngực nói: "Sao, cô còn không tin được họ La tôi sao? Nói cho cô biết, trình độ của bài này là cao nhất trong cuộc đời của tôi, chỉ cần tôi sáng tác, nhất định sẽ đặc sắc nhất. Tới lúc đó sẽ chèn ép “Tòng Quân” xuống trong vài phút, đợi xem đi.”

Trình Đan Đình trông vui vẻ, "Vậy thì cảm ơn thầy La."

"Này, đừng khách sao với tôi như vậy."

Hai người vừa nói vừa cười, đi ngang qua hành lang, điều không ai để ý là có một bóng người lén nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người.

Sau khi nghe rõ lời họ nói, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.

Một lúc sau, trời tối dần.

Giang Nghĩa thu dọn đồ đạc và rời khỏi văn phòng, về nhà như thường lệ.

Ngay khi chân trước rời đi, chân sau một người quét dọn vệ sinh đi đến, dọn sạch thùng rác và rời khỏi văn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play