Giang Nghĩa rất vui, trải đống giấy A4 trên bàn ra đọc, nhưng anh không có khiếu nghệ thuật, thậm chí anh còn không hiểu về khung nhạc chứ nói gì mấy kí hiệu âm nhạc trên giấy.

Đã vậy tờ này đến tờ kia sếp chồng lên nhau

La Thịnh cười sảng khoái bước tới, lấy ra một tờ giấy trắng A4, lấy bút trên bàn, bắt đầu viết lên giấy, sắp xếp sửa lại nội dung trên tờ giấy, cuối cùng đã hoàn thành một bản nhạc tuyệt hay.

"Đây, bây giờ đã ok rồi đó."

La Thịnh thả tờ giấy xuống, lần này thì sạch sẽ hơn nhiều rồi.

Trình Đan Đình cầm lên xem kỹ, hài lòng nói: "Thầy La không hổ là cha đỡ đầu âm nhạc. Chỉ cần thu âm xong bài hát này, sẽ thành hit. Tôi phải tìm một nghệ sĩ phù hợp để hát bài hát này càng sớm càng tốt, gần đây có không ít hạt giống tốt, cần phải bồi dưỡng.”

Nói rồi, cô đưa bản thảo cho Giang Nghĩa: "Bản thảo gốc này tạm thời để ở chỗ anh."

Giang Nghĩa cũng không hàm hồ, giữ bản thảo trong két sắt.

Còn những bản thảo nháp, tất cả đều bị ném vào sọt rác.

Trình Đan Đình nói tiếp: "Ngoài chuyện này ra, sếp Giang, còn một chuyện nữa tôi muốn thảo luận với ngài. Còn một tuần nữa là tết, chúng ta sẽ tổ chức buổi hòa nhạc mừng năm mới vào trước tết."

Giang Nghĩa gật đầu: "Ý kiến hay. Chỉ có một công ty hùng mạnh mới có thể tổ chức một bữa tiệc quy mô lớn như vậy. Muốn xây dựng thương hiệu thì phải làm."

Trình Đan Đình gật đầu: "Sếp Giang đồng ý là tốt nhất rồi, dù sao thì lễ mừng năm mới này rất tốn kém. Theo ước tính của tôi, dựa vào quảng cáo và bán vé có thể sẽ không thu hồi được chi phí. Nhưng chúng ta không thể bỏ lỡ thời cơ này để xây dựng thương hiệu, đập tiền cũng phải đi làm. "



Giải trí Ức Châu cũng đã được thành lập một thời gian.

Tuy đã đạt được một số thành tựu, nhưng còn lâu mới có thể trở thành bá chủ của thành phố Giang Nam, thực lực vẫn bị Bách Khoa trấn áp.

Nếu muốn lật ngược thì lần này phải đánh một trận cam go.

Khi đến thời điểm PK trực diện với Bách Khoa, thì chỉ có thể thắng chứ không thể thua.

"Chúng ta đừng vội phát hành bài hát mới này của thầy La. Đợi đến buổi lễ cuối năm thì mới phát hành, đến lúc ấy một phát thành danh."

Cả ba đồng ý.

Tiếp theo, Trình Đan Đình đi tìm những ca sĩ phù hợp cho việc biểu diễn, bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn mừng năm mới, La Thịnh thì về nhà nghỉ ngơi.

Giang Nghĩa thì không có việc gì làm nữa.

Làm một người phụ trách, anh chỉ cần đảm bảo phương hướng phát triển của công ty không bị lệch đường là được

Cánh cửa được đẩy ra, người dọn dẹp bước vào, dọn dẹp phòng, thu rác, sau khi hoàn thành công việc thì rời khỏi văn phòng.

Vừa rời khỏi văn phòng, một người đàn ông bí ẩn đi tới lấy hết đồ trong túi rác.



Đặc biệt là những tờ giấy A4 bỏ đi của La Thịnh.

Tất cả những điều này diễn ra trong âm thầm, không ai để ý đến chi tiết này.

Một ngày dài trôi qua.

Buổi tối, Giang Nghĩa ngáp một cái, vừa mới đứng dậy khỏi ghế sô pha trong phòng làm việc, chuẩn bị về nhà thì đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.

Trình Đan Đình và La Thịnh không gõ cửa, vội vàng chạy tới.

Từ biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt của họ, có thể thấy rằng chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra.

“Sếp Giang, đã xảy ra chuyện!” Câu nói đầu tiên sau khi bước vào của Trình Đan Đình đúng như những gì Giang Nghĩa đã đoán.

Là một người lãnh đạo, thời điểm càng căng thẳng và nguy hiểm thì càng cần phải giữ bình tĩnh.

Giang Nghĩa mặt không chút dao động, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Trình Đan Đình ngay lập tức lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Kumao Music, kéo lên bảng xếp hạng âm nhạc.

Có thể thấy, bài hát đang đứng vị trí đầu tiên là "Tòng Quân".

Ca sĩ là nghệ sĩ Giải trí Bách Khoa và cũng là vợ cũ của Nhiếp Tranh, Hoa Tưởng Dung.\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play