Đinh Nhị Tiến nghiến răng không vui nói: "Bác sĩ chuyên môn sẽ không mắc sai lầm sao? Tôi nghĩ Giang Nghĩa nói có lý, cho nên tôi ủng hộ con rể của tôi."

Ông ta cũng không tin vào y thuật của Giang Nghĩa, nhưng lại có chút không vui vì bị đối phương chèn ép, nên cố ý nói ra lời này.

Đinh Vân Trấn chế nhạo: "Ủng hộ? Haha, thằng ba, rốt cuộc anh đã hiểu được tại sao suốt thời gian qua cậu nghèo như vậy. Không có tầm nhìn hay năng lực cũng thôi, lại còn cố chấp như vậy, cậu đó, không còn cứu được nữa!"

"Bản thân cậu không đủ năng lực, được thôi, không sao. Cậu có thể tìm một người đàn ông đáng tin cậy cho Thu Huyền, giống như con gái Đinh Hoàng Liễu của anh cả, tìm một phó thống lĩnh Đường Văn Chương làm chồng, cũng chẳng phải như diều gặp gió rồi sao?"

"Lại nhìn cậu đi, tầm nhìn hạn hẹp, tìm con rể kém cỏi nghèo hèn, trừ ăn chực còn làm được gì?"

"Cậu ngoan cố như vậy, không chỉ làm hại chính mình, mà liên lụy cả Thu Huyền."

"Thằng ba, cậu làm anh thất vọng quá!"

Đinh Nhị Tiến run lên vì tức giận, thậm chí còn muốn đứng dậy tát Đinh Vân Trấn một cái.

Nhưng thực tế thì trừ tức ra thì ông ta dường như không có cách nào.

Đinh Trung lắc đầu, ông ta quá thất vọng với gia đình Đinh Nhị Tiến, biết trước đã không gọi họ đến, đúng là mất mặt mà.

Ông ta trực tiếp nuốt thuốc, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.

Trong vòng chưa đầy 3 phút, thực sự không còn nấc nữa.

"Ha, Điệp này, thuốc của con thật có hiệu quả."

"Ba vừa uống xong không lâu đã không còn nấc nữa, khỏi bệnh rồi."



"Nếu như con về sớm hơn, ba đã không cần phải chịu tội hai ngày nay."

Lương Điệp vui vẻ nói: "Ba, thuốc của con có hiệu nghiệm đúng không? Mắc cười là vừa rồi có người coi thường thuốc của con, lời nói ngông cuồng nữa, ha hả, đúng là cười rớt răng."

Cả nhà Đinh Nhị Tiến cúi đầu.

Sự thật ở trước mắt, nói thêm cũng vô ích.

Đinh Trung rất vui vẻ: "Điệp à, con làm tốt lắm. Theo thỏa thuận trước đó, ba sẽ giao cho Phong Thành..."

Chưa kịp nói xong, ông ta đã cảm thấy trong bụng trào lên một luồng khí, muốn nhảy dựng lên, nhưng vì bị dược lực đè nén nên khí đó hoàn toàn không thể đi lên, lắc lư rất khó chịu.

Vì không có cách nào thoát ra ngoài bằng phía trên, luồng khí này thuận theo dạ dày đi xuống, tìm các 'lối thoát' khác.

Ngay sau đó, thuận theo phía hậu môn Đinh Trung thoát ra.

Xì~

Thanh âm không to không nhỏ, nhưng rất rõ ràng truyền đến tai mọi người.

Làm việc như thế này vào một dịp như vậy đúng là hơi có chút không lịch sự.

Khuôn mặt già nua của Đinh Trung không thể kìm lại được.

"Khụ, xin lỗi, ta..."

Chưa kịp nói xong, một luồng khí chạy xuống một lần nữa.



Xìii~~

"Đây……"

Xìii ~~

"Đây……"

Xì ~~

Xì ~~ xì ~~ xì ~~

Cảnh tượng có chút mất kiểm soát, cơ thể Đinh Trung không ngừng phát ra những âm thanh buồn nôn, không chỉ có âm thanh mà mùi còn vô cùng khó ngửi.

Điều nực cười nhất là Đinh Trung càng hết sức kìm nén thì khí bị áp xuống càng nhiều, sau cùng thì phóng ra một tiếng nổ siêu cấp rõ to.

BÙM!!!

chiếc ghế lắc lư ba lần.

Những người trong bàn đều giữ khoảng cách với Đinh Trung dù cố ý hay vô ý, Đinh Phong Thành buồn nôn nhổ miếng thịt vừa cho vào miệng, hoàn toàn không thể ăn nổi.

Khuôn mặt của Đinh Trung đỏ bừng vì xấu hổ.

Muốn kiềm chế bản thân, nhưng không thể kiềm chế được chút nào, khí trong bụng cứ ào ạt tuôn ra, như súng liên thanh.

Đinh Nhị Tiến ho khan một tiếng: "Ba, xin hãy chú ý hình tượng của mình."\u0003\u0003\u0003

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play