Trong khoảng hơn một tháng tiếp theo, Giang Nghĩa đến Y Quán Nhân Trị mỗi ngày.

Tân Tử Dân cũng không ngại dạy dỗ, một mặt muốn báo đáp lòng tốt của Giang Nghĩa, mặt khác, ông cũng nhìn thấy bóng dáng của con trai mình Tân Kỳ trên người Giang Nghĩa.

Nếu Tân Kỳ không chết, cũng cùng lứa tuổi Giang Nghĩa.

Mỗi lần nhìn thấy Giang Nghĩa, Tân Tử Dân liền cảm thấy u sầu, trong quá trình dạy Giang Nghĩa, thỉnh thoảng sẽ hỏi Giang Nghĩa một vài việc về Tân Kỳ.

Theo thời gian, quan hệ giữa hai người ngày càng hòa hợp.

Tân Tử Dân thường tự hỏi, sẽ tốt biết bao nếu Giang Nghĩa vẫn chưa kết hôn, nếu không thì Giang Nghĩa và Tân Uẩn sẽ là một cặp hoàn hảo biết bao nhiêu?

Chao ôi, trời không có mắt!

Sau hơn một tháng chăm chỉ học tập, cùng với tài năng về y học của Giang Nghĩa, anh nhanh chóng thông thạo "Khí Thuật" của nhà họ Tân, cũng thông thạo "Bát quái khí Châm" năm sáu phần.

Giang Nghĩa cũng tìm hiểu kỹ các khía cạnh khác về y thuật của nhà họ Tân.

Mặc dù Giang Nghĩa hiện tại không thể so sánh với những người cấp bậc đại sư như Tân Uẩn và Tân Tử Dân, nhưng anh đã có thể làm một bác sĩ khá xuất sắc.

Đặc biệt: "Bát quái khí Châm” mà anh nắm bắt được càng là thứ mà các bác sĩ khác không thể có được..

Ngày này.



Mặt trời chưa lặn, bầu trời đỏ rực.

Giang Nghĩa lê cơ thể mệt mỏi trở về nhà, anh chưa kịp ngồi xuống thì Đinh Thu Huyền đã nói với anh: "Anh thay quần áo đi, ra ngoài ăn."

"Hả? Hôm nay không ăn cơm ở nhà sao?"

"Không. Bác hai và thím hai đã về, ông nội hẹn nhà chúng ta ăn tối."

"Bác hai? Thím hai?"

"Chính là cha và mẹ của Đinh Phong Thành. Họ luôn sống ở nước ngoài, mới trở về hôm nay."

"Ồ."

Giang Nghĩa thay quần áo, đi đến một nhà hàng gần đó cùng với Đinh Thu Huyền, Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm, cả nhà vào một phòng bao riêng.

Đinh Trung và Đinh Phong Thành đã đến.

Một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi bên cạnh Đinh Phong Thành, khoảng 40 50 tuổi, mối quan hệ nhìn tương đối thân thiết.

Đó là ba của Đinh Phong Thành, Đinh Vân Trấn, và mẹ của anh ta, Lương Điệp.

Sau khi chào nhau vài câu, họ ngồi xuống.

Đinh Vân Trấn liếc nhìn Đinh Nhị Tiến, nói với giọng hơi mỉa mai: "Nhị Tiến, anh vừa nãy có nói chuyện với ba về cậu, nghe nói gần đây cậu vẫn đang làm việc trong cục thủy lợi?"



"Vâng."

"Anh nói này Nhị Tiến, cậu đã làm việc ở đó mười mấy hai mươi năm rồi phải không? Tại sao vẫn chỉ là một quản lí nho nhỏ vậy? Lương một tháng được mấy đồng đâu hả? Cậu á, để anh phải nói cậu thế nào đây hả, ngang dọc cả đời, chút truy cầu cũng không có, trong ba anh em chúng ta, thì chỉ có cậu là kém phát triển nhất. "

Đinh Nhị Tiến không phản bác, nhưng trong lòng thầm tức giận.

Thật vậy, so với Đinh Vân Trấn, ông ta đơn giản chỉ là quản lí cục thủy lợi, không thể nở mày nở mặt được.

Đinh Vân Trấn là giám đốc chi nhánh một ngân hàng nước ngoài, thân phận, địa vị, tiền bạc đều có đủ cả, tiền kiếm được trong một ngày còn nhiều hơn Đinh Nhị Tiến kiếm được trong một năm.

Trước mặt anh hai, Đinh Nhị Tiến không thể ngóc đầu lên được.

Con người đều thích bợ đỡ.

Cũng đều là con trai, Đinh Trung không có tình cảm tốt với Đinh Nhị Tiến, lúc trước còn vì mượn tiền mà không vui một hồi.

Nhưng ông ta lại rất coi trọng cậu con trai thứ hai của mình là Đinh Vân Trấn.

Đinh Trung cười híp mắt hỏi: "Vân Trấn, công việc của con gần đây thế nào, có thuận lợi không?"

Đinh Vân Trấn mỉm cười: "Ba, đừng lo lắng, công việc của con rất nhàn nhã, không có việc gì phải làm. Không giống như một số người, mỗi ngày làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn không kiếm được vài đồng tiền lẻ."

Những lời này rõ ràng là nhằm vào Đinh Nhị Tiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play