"Quả nhiên, người từng làm lính ở biên giới phía Tây đúng là ngoan cường hơn người thường."

Giang Nghĩa không nói gì, anh biết Đinh Trung không giữ anh ở đây để nói chuyện vô nghĩa.

Đinh Trung dừng lại vài giây và tiếp tục: "Nhưng Giang Nghĩa này, tôi e rằng cậu đã mắc sai lầm một chuyện."

Giang Nghĩa cau mày: "Chuyện gì?"

"Có bao giờ cậu suy nghĩ tại sao thực lực của cậu mạnh như vậy, đến nay còn một nghèo hai trắng, vẫn là con rể đến cửa ăn bám không? Kỹ năng lái xe, sức chiến đấu của cậu, ngay cả ý chí ngoan cường nổi bật, nhưng lại không thể thoát ra, cậu có biết tại sao không? "

Giang Nghĩa cười một tiếng: "Nguyện nghe chỉ dạy."

Đinh Trung nhìn chằm chằm Giang Nghĩa trong vài giây: "Bởi vì cậu quá cứng nhắc!"

"Gặp chuyện không biết khéo léo và linh hoạt, dù có năng lực thì có thể thế nào? Cuối cùng vẫn là một tên quỷ nghèo kiết?"

"Về phương diện này cậu phải học hỏi Đường Văn Chương. Cậu ta là quân nhân như cậu, nhưng người ta có thể tinh tế để ý lời nói sắc mặt người khác, sống thuận lợi như cá gặp nước, làm được phó thống soái một phương, mà cậu, vẫn luôn là một con tốt.”

"Không có địa vị, không có tiền bạc, không có quan hệ."

"Cậu không việc gì, còn tỏ ra kiêu ngạo, thử hỏi làm sao có thể lăn lộn bước ra? Giang Nghĩa, có lúc cậu phải biết mềm mỏng hơn."

Giang Nghĩa trong lòng tự giễu.

Mềm mỏng?



Đường đường Chiến thần Tu La ở biên giới phía Tây, thà chết đứng còn hơn sống quỳ!

Giang Nghĩa thờ ơ nói: "Tôi và ông theo đuổi khác biệt, nói nhiều cũng vô ích."

Đinh Trung lắc đầu: "Dạy mãi mà chả chịu nghe, thôi vậy, tôi không lãng phí lời nói với cậu nữa."

"Cuối cùng, tôi khuyên cậu, đừng tưởng để ông đây thua thiệt vài lần thì tôi không thể làm gì cậu; ông nếu thật sự muốn đối phó cậu, có thể chơi chết cậu trong vài phút! "

"Đừng nghĩ rằng Thu Huyền có thể làm bất cứ điều gì khi có được 5% cổ phần; nếu tôi có thể cho cổ phần, cũng có thể tước đoạt lại!"

"Giang Nghĩa, tôi khuyên cậu làm việc cẩn thận, làm người cho tốt."

"Tự biết mình biết ta."

Giang Nghĩa gật đầu, đứng dậy chắp tay: "Ông cụ, tôi cũng khuyên ông, không nên quá sức, sớm sực cùng lực kiệt.

Nói xong anh quay lưng bỏ đi.

Thấy Giang Nghĩa rời đi, Đinh Trung vuốt râu lẩm bẩm một mình: "Giang Nghĩa, Giang Nghĩa, cậu quá điên rồ; sớm muộn gì cũng phải trả giá đau đớn cho sự ngạo mạn của ngày hôm nay!"

Cửa công ty.

Đinh Thu Huyền hồi hộp chờ đợi, khi thấy Giang Nghĩa bước ra, cô vội vàng đến đón anh.



"Ông nội đã nói gì với anh?"

"Không có chuyện gì, sau này bảo anh giúp em việc của công ty, không được để em phải làm việc quá sức."

"Chỉ vậy?"

"Ừm."

Mặc dù Đinh Thu Huyền không tin hoàn toàn, nhưng cô không hỏi được gì.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Nghĩa rung lên.

Lấy điện thoại di động ra, lần đầu tiên vẻ mặt bình tĩnh của Giang Nghĩa lộ ra vẻ lo lắng, ngay cả Đinh Thu Huyền cũng tò mò, chuyện gì có thể khiến Giang Nghĩa hoảng loạn vậy?

"Sao thế?"

Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng kìm nén sự đau buồn của mình.

Anh tắt máy, buồn bã nói: “Một đồng đội của anh ở biên giới phía tây đã qua đời”.

"..."

Lúc này, Đinh Thu Huyền mới hiểu tại sao Giang Nghĩa lại buồn bã đến vậy.

Cô không nói gì, nhưng vươn tay nắm lấy bàn tay có phần không yên của Giang Nghĩa, để anh bình tĩnh lại.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play