Rắn Hổ Mang nói: “Nên nói tôi nói đến đây, đi trước đây, đợi điện thoại của tôi thông báo cho anh biết thời gian địa điểm nhé.”

Nói xong thì quay người rời khỏi.

Đinh Phong Thành ngây người tại chỗ, không biết nói gì mới được.

Dựa vào kĩ năng lái xe dỏm đó của anh ta sao có thể so với tuyển thủ chuyên nghiệp được? Nhưng anh ta không thể “đào binh” được, giấy sinh tử cũng đã kí, thua thì phải bị hái xuống bảng hiệu.

Thế này thì phải làm sao mới được?

Cố tình là Đinh Trung còn rất tin tưởng anh ta.

Ông vỗ vai Đinh Phong Thành: “Phong Thành cố gắng, đừng khiến ông nội thất vọng. Nếu con đã có thể thắng bọn họ một lần thì đương nhiên có thể thắng lần hai!”

“Dám hênh hoang ở trên đầu nhà họ Đinh chúng ta, ha hả, để họ biết sự lợi hại của nhà họ Đinh chúng ta!”

“Phong Thành à, con phải cố gắng lên, ông nội tuổi lớn, sau này vị trí gia chủ nhất định truyền cho con. Trong số đám trẻ chỉ có Văn Chương giỏi hơn con. Nhưng Văn Chương dù sao cũng là người ngoài, ông nội xem trọng con hơn.”

“Con đừng giống phế vật Giang Nghĩa, cả ngày chỉ biết chọc giận ông, biết không?”

Đinh Phong Thành nặn ra nụ cười.

Chỉ là cười còn khó coi hơn khóc.



Trong lòng một ngàn từ ‘phắc’ chạy qua lại, cũng muốn nói ra là mình không có cái kĩ năng đua xe chó má gì cả, nhưng Đinh Trung lại coi trọng anh ta thế, anh ta mà thừa nhận bản thân không được, vậy không phải đang đánh mặt Đinh Trung à?

Không thể nói ra.

Bất lực, Đinh Phong Thành cắn răng nói: “Ông nội, ngài yên tâm, con nhất định không phụ sự mong đợi của ngài”

“Được lắm, thế mới là cháu ông.”

Đinh Trung cười hề rời khỏi, những người khác cũng tiếp tục rời đi, tiếp tục cuộc họp lúc đầu còn chưa xong.

Đinh Thu Huyền cũng chuẩn bị đi, kết quả Đinh Phong Thành chạy lại kéo tay cô lại, dẫn qua một bên.

“Anh hai, anh làm gì?”

Đinh Phong Thành nhìn bốn phía, sau khi xác định không người mới nói: “Thu Huyền, lần này làm gì thì em cũng phải giúp anh!”

Đinh Thu Huyền cười cợt, cố ý hỏi: “Anh nói gì vậy, em không hiểu.”

“Ài, em đừng giả vờ nữa mà? Lần trước mượn xe anh so đấu với đội xe Cực Tốc là em, không phải anh mà! Anh hai em có trình độ lái xe thế nào em không biết rõ sao, anh nào có thực lực đấu với Rắn Hổ Mang chứ?”

Đinh Thu Huyền hừ lạnh một tiếng: “Sao, giờ biết sai rồi? Mấy ngày nay thấy anh nhận hoa tươi cổ vũ, sao không thấy anh hối hận tí nào?”

Đinh Phong Thành than thở: “Lúc hưởng thụ thì sao mà suy nghĩ được nhiều? Ôi chu choa, Thu Huyền này, em đừng giở thói trà xanh với anh hai làm gì, giúp anh đi. Nếu anh thua thì bảng hiệu nhà chúng ta sẽ bị lấy xuống đấy! Thu Huyền, em không hi vọng nhà họ Đinh chúng ta mất mặt đúng không?”



Việc này đúng là làm khó cho Đinh Thu Huyền.

Nói thật Đinh Phong Thành bêu xấu cô không quan tâm, thậm chí còn nhìn mà vui nữa kìa; nhưng cô tuyệt đối không nguyện ý thấy bảng hiệu nhà họ Đinh bị lấy xuống, cũng không muốn thấy nhà họ Đinh bị người ta chà đạp dưới chân.

Đinh Thu Huyền thở dài: “Vấn đề là em cũng không giúp được anh.”

“Hả?”

“Anh hai, em cũng không giấu anh, người lái xe tối ấy không phải em đâu.”

“A? Vậy là ai?”

“Giang Nghĩa.”

“Giang...Nghĩa?”

Đinh Phong Thành đau đầu không thôi, anh ta ghét nhất nghe đến tên này, trước đây không biết đã bị Giang Nghĩa nhục nhã biết bao lần, thậm chí đến giờ thấy Giang Nghĩa đều không tự giác sợ hãi.

Nhưng cố tình lần này không thể không cầu xin Giang Nghĩa.

Anh ta hỏi: “Thu Huyền, em xác định Giang Nghĩa có kỹ năng lái xe như vậy ư?”

“Đương nhiên, lúc ấy em ngồi trên xe, Giang Nghĩa ung dung thắng được Liệt Diệm Hổ. Anh Hai, mấy ngày nay anh hưởng thụ được là thành quả của Giang Nghĩa đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play