Đinh Thu Huyền mơ màng được Giang Nghĩa dắt đi theo, đi đến phía trước một chiếc xe.

Cửa xe mở ra, một già một trẻ đi tới, đó chính là Đinh Trung và Đinh Phong Thành, bọn họ đã chờ ở đây rất lâu, hành động lúc nãy của Giang Nghĩa bọn họ đều nhìn ở trong mắt.

Lúc đầu, Đinh Trung cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó lại hối hận tại sao lại nhất thời kích động cắt đứt quan hệ với Giang Nghĩa, vừa mới phái người nghe ngóng tin tức mới biết được hóa ra cũng không phải là Giang Nghĩa lợi hại như vậy mà chỉ là anh cứu được một sĩ quan mà thôi.

Người ta thiếu nợ ân tình của bạn, giúp một lần thì có thể, nhưng không có khả năng giúp mười lần, hai mươi lần, kết quả Giang Nghĩa vẫn chỉ là một tên phế vật dựa vào người khác.

“Ông nội, anh hai, hai người thật sự đến đây à.” Đinh Thu Huyền có chút bất ngờ.

Đinh Trung khẽ gật đầu, dời lực chú ý lên trên người của Giang Nghĩa.

“Giang Nghĩa, hôm nay cậu tỏa sáng quá nhỉ.”

“Cũng được.”

“Ha ha, nhưng mà cậu có biết không, hào quang ngày hôm nay sẽ làm cho cậu sau này phải chết rất thảm?”

“Vậy à, xin ông nội chỉ giáo.”

Đinh Trung chỉ vào những người đang ngồi ở bên cạnh rồi nói: “Sớm muộn gì bọn người Hà Diệc Nho cũng sẽ biết chẳng qua cậu chỉ dựa vào năng lực của người khác mới có thể làm được những chuyện này, cậu chỉ là một con hồ ly cáo mượn oai hùm mà thôi, căn bản không có bản lĩnh thật sự.”

“Ngày hôm nay cậu đã đắc tội với bọn họ như thế, đúng là cậu đã trút được giận, nhưng mà mai này thì sao đây? Đợi đến khi bọn người Hà Diệc Nho kịp phản ứng lại, đợi đến khi vị tướng đó không còn giúp cậu nữa, ngày chết của cậu sẽ đến.”

“Đừng có trách tôi không nhắc nhở cậu, đến lúc đó cậu muốn chết như thế nào cũng được, nhưng mà tuyệt đối đừng có liên lụy tới nhà họ Đinh chúng tôi.”

Sắc mặt của Đinh Thu Huyền thay đổi, cô cảm thấy lời nói này của ông nội có chút quá đáng.

Giang Nghĩa thì lại cười không để ở trong lòng.

“Ông cứ yên tâm đi, tôi và nhà họ Đinh đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa rồi, cho dù người khác có muốn tìm tôi báo thù thì cũng sẽ không dính líu gì tới nhà họ Đinh đâu.”

“Như thế này là tốt nhất.”

Đinh Phong Thành đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ông nội, buổi đấu thầu cải tạo sắp bắt đầu rồi, chúng ta tới đó thôi.”

“Ừ.”

Trước khi đi, Đinh Trung còn nói với Giang Nghĩa một câu cuối cùng: “Người trẻ tuổi làm việc gì cũng phải biết chừng mực, cũng phải ước lượng được mình có bao nhiêu năng lực. Rõ ràng không có thực lực, vậy mà cứ nhất định phải giả mạo xưng là hảo hán thì sẽ chết rất thê thảm.”

Đinh Trung nói xong thì đi đến khu vực đấu thầu.



Đinh Thu Huyền nắm chặt tay của Giang Nghĩa: “Hình như là giữa anh với ông nội có mâu thuẫn với nhau, nhưng mà hai người đều là người thân của em, em không muốn nhìn thấy hai người đấu đá với nhau quá gay gắt.”

Giang Nghĩa từ tốn nói: “Anh đồng ý với em, vì em, anh sẽ không chủ động chọc giận ông nội.”

“Được.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi tham gia buổi đấu thầu nha.”

“Thật sự muốn đi hả?”

“Đương nhiên rồi.”

Giang Nghĩa nắm chặt tay Đinh Thu Huyền đi về phía khu vực đấu thầu, lúc này điện thoại di động của anh vang lên.

Anh lấy ra nhìn xem, mở một tin nhắn mới nhất: lão đại, hoạt động đấu thầu đã được xử lý hoàn tất dựa theo chỉ thị của anh.

Khóe miệng của Giang Nghĩa hơi cong lên, cất điện thoại đi.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến địa điểm đấu thầu.

Bởi vì là đấu thầu tại chỗ, sự kiện diễn ra tương đối gấp gáp, cho nên không có địa điểm đặc biệt xa hoa, chỉ tạm thời dựng một địa điểm đấu thầu trong sân vận động cỡ nhỏ.

Ngoại trừ Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền, buổi đấu thầu lần này có rất nhiều người đến tham gia.

Các đại diện được cử đi từ các nhà máy siêu lớn nổi tiếng trong nước, đến các nhà máy nhỏ lẻ không được biết tới.

Nhà họ Đinh, hóa ra là ở khu Tô Hàng cũng chỉ được coi là một thế gia hạng hai, hiện tại ba khu sáp nhập thành một khu Giang Nam lớn, địa vị của nhà họ Đinh bị tụt xuống rất nhiều, gần như là đứng cuối hạng hai.

Lần này đến đây tham gia đấu thầu không thể thiếu gia tộc đứng đầu thành phố Giang Nam.

Nhà họ Đinh không chiếm được bất cứ ưu thế nào.

Nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra được kế hoạch xây dựng lại khu quy hoạch tuyệt đối là một công việc béo bở, bởi vì ngoại trừ khu Tô Hàng, các khu vực ven sông ở Hối Hải, Cần Mạc cũng được đưa vào kế hoạch xây dựng.

Cho nên đây chính là một dự án lớn kéo dài ra cả ba khu.

Một khi có được nó thì có thể nuôi cả gia đình trong mười năm.

Cũng chính vì vậy, Đinh Trung thân là gia chủ mới có thể tự mình đến địa điểm tham dự kế hoạch đấu thầu.

Ban đầu ông ta muốn tìm Đường Văn Chương để hỗ trợ, nhưng mà Đường Văn Chương và Cục xây dựng không có quan hệ gì, không thể mở lời, cho nên đã uyển chuyển từ chối.

Có thể thắng đấu thầu hay không, điều đó phải dựa vào bản thân Đinh Trung.



Mọi người lần lượt ngồi xuống.

Đinh Trung không ngừng hít sâu, Đinh Phong Thành thì tràn đầy tự tin: “Ông nội, ông không cần phải khẩn trương như vậy đâu, phương án đấu thầu lần này của chúng ta, cháu đã bỏ ra một số tiền rất lớn mới có thể mời được đội thiết kế hàng đầu trong nước, cho dù nhìn từ phương diện nào cũng đều hạng nhất, chắc chắn là những công ty khác không tốt bằng của chúng ta, lần này chắc chắn chúng ta có thể thuận lợi có được nó.”

“Với lại nhà họ Đinh chúng ta là những người kỳ cựu đã kinh doanh trong lĩnh vực xây dựng hàng chục năm, những công ty khác làm gì có ưu thế này chứ?”

Đinh Trung lắc đầu: “Phong Thành, cháu ấy, quá mù quáng và tự tin, phải biết là trong cái ngành xây dựng này, nhà họ Đinh của chúng ta chỉ đứng thứ hai, chứ đừng nói chi là Cục xây dựng với nhà họ Đinh không có quan hệ gì với nhau, tư cách chen mồm vào cũng không có, muốn thắng thầu lần này, độ khó không phải là bình thường đâu.”

“Ông nội, ông không cần phải khen người khác rồi dập tắt năng lực của mình, chờ một lát nữa xem cháu là được.”

Không bao lâu sau, người chủ trì buổi đấu thầu bước lên sân khấu.

Quách Khải, là cục phó Cục xây dựng, hắng giọng một cái, đẩy đẩy cái mắt kính gọng vàng, khẽ cười nói: “Các vị khách quý, chúc mọi người buổi trưa vui vẻ, rất vui vì có thể gặp gỡ mọi người...

Sau khi nói xong những lời nói lan man không liên quan thì đến trọng điểm.

“Tôi tin là mọi người đều rất mong chờ kế hoạch đấu thầu lần này, vậy thì tôi liền đi thẳng vào vấn đề với mọi người.”

“Một lúc nữa, tôi sẽ ở trong văn phòng bên trái, người nào muốn tham gia vào đấu thầu thì cứ trình bày phương án thật kỹ cho tôi nghe, tôi sẽ căn cứ vào phương án của mọi người mà đưa ra lựa chọn tối ưu.”

“Như vậy, tôi sẽ lẳng lặng trong văn phòng mà chờ đợi tin tốt, mọi người phải cố gắng cho tôi một đáp án hài lòng nhất.”

Nói xong, Quách Khải cất bước đi vào trong văn phòng.

Mọi người hăng hái kiểm tra kế hoạch của mình, bọn họ xác nhận phương án nhiều lần, mãi cho đến khi cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì rồi mới cất bước đi vào trong văn phòng.

Người đầu tiên đi vào chưa đến một phút thì đã lắc đầu, vô cùng thất vọng mà bước ra.

Người thứ hai, người thứ ba.

Liên tiếp hơn mười người vào trong, người nào cũng không vượt qua một phút liền đi ra ngoài, ai nấy cũng đều uể oải.

Đinh Thu Huyền càng nhìn càng thấy sợ hãi.

“Giang Nghĩa, em thấy là chúng ta vẫn nên về đi, buổi đấu thầu này quá nghiêm khắc rồi, hơn nữa, chúng ta không có phương án gì hết, cho dù có đi vào đó, đến lúc đó chúng ta nói cái gì đây?”

Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Cứ tin tưởng vào chính mình, dựa vào năng lực của em, tuyệt đối có thể thắng thầu lần này.”

Đinh Thu Huyền rất nghi hoặc: “Anh có lòng tin với em như thế à, ngay cả em cũng không có.”

Giang Nghĩa không có gì, chỉ là lẳng lặng nhìn văn phòng nho nhỏ ấy, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh.\u0003\u0003\u0003

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play