Bữa cơm này nhà họ Vương ăn mà không thoải mái chút nào, để lật ngược 'thế cục', Từ Thông cố tình đổi chủ đề, đừng mãi nói chuyện giả mạo, thẻ hội viên thì bọn họ không thể nào chiếm được ưu thế nữa.

Từ Thông vừa ho vừa cười nói với đám đông, "Nhân tiện, gần đây có một bộ phim truyền hình ăn khách" Hello Dad ". Không biết mọi người đã xem chưa?"

Khi nói đến đây, Đinh Nhị Tiến rất hồ hởi.

"Bác đã xem nó, phim rất hay, bác đây hầu như không xem TV mà giờ vô cùng thích xem, mỗi tối cứ đến giờ là ngồi đợi trước TV chờ tập mới nhất phát sóng.”

Đinh Thu Huyền trợn mắt nhìn ông, có gì đáng tự hào chứ?

Từ Thông cười hỏi lại: "Chú Đinh, bác thích nhân vật nào nhất?"

Đinh Nhị Tiến cười, "Còn cần phải hỏi? Đương nhiên là con dâu quốc dân Lăng Dao rồi! Ôi, để tôi nói cho cháu biết, cô gái búp bê đó vừa đáng yêu vừa hiền dịu. Nếu tôi trẻ hơn ba mươi tuổi, chắc chắn sẽ đuổi theo con bé. "

Đinh Thu Huyền càng nghe càng cảm thấy thái quá, không kìm được nhéo cha mình, Đinh Nhị Tiến đau đớn hét lên.

Ở phía đối diện, Từ Thông thầm chế nhạo.

Cắn câu!

Từ Thông cố ý lấy trong túi ra một cái CD, cười nói: "Ba, bác, hai người nhìn xem đây là gì?"

Ánh mắt của mọi người dồn lại, chỉ thấy đó là một chiếc CD có chữ ký.



Tên trên đó là - Lăng Dao!!!

Đôi mắt Đinh Nhị Tiến sáng lên, háo hức hỏi: "Cháu trai, đây có phải là chữ ký của Lăng Dao không?"

"Tất nhiên."

"Chậc chậc, sao mà lấy được?"

Từ Thông cười đáp: "Không quá khó, cách đây vài ngày, Lăng Dao có đến công ty chúng cháu tham gia một sự kiện. Với tư cách là khách mời đặc biệt, cháu đã giao lưu với cô ấy, có lưu lại thông tin liên lạc của cô ấy. Nhân tiện, cũng được một CD có chữ ký. "

Giao lưu?

Thông tin liên lạc?

CD có chữ ký!

Từng câu từng chữ in sâu vào trái tim Đinh Nhị Tiến khiến ông thở dài xúc động, thực sự vô cùng ghen tị.

Đĩa CD là thứ yếu, quan trọng nhất là có thông tin liên lạc của Lăng Dao!

Có biết bao người mơ ước có thể liên lạc được với đại minh tinh như vậy? Cho dù là ông già như Đinh Nhị Tiến cũng muốn được thế.

Từ Thông đưa đĩa cd cho Vương Chí Vinh nói: “Ba, đây là phần quà thứ hai của con tặng, ngài yên tâm, phần quà này tuyệt đối không phải là đồ dỏm, chữ kí này tuyệt đối là tự Lăng Dao kí, rất nhiều người có thể làm chứng cho con.”

Giang Nghĩa cười thầm, đây là bị hai chữ “đồ dỏm” dọa đến nỗi phải gấp gáp giải thích đây mà.



Vương Chí Vinh cười hớn hở nhận lấy cd có chữ ký.

Thật ra ông không có hứng thú gì với Lăng Dao, cũng không xem bộ phim này, nhưng ông ta vô cùng thưởng thức cảm giác có được thứ đồ mà Đinh Nhị Tiến hằng mong ước.

Đinh Nhị Tiến vừa yêu vừa hận.

Vương Chí Vinh cố ý hỏi: “Chà chà, Nhị Tiến, có vẻ anh rất thích nhỉ?”

Đinh Nhị Tiến không nói gì, ông giờ mới phản ứng lại là mình đã bị kéo vào bẫy, chính mình càng thích thì đối phương sẽ càng thích ý.

Vương Chí Vinh nói với Từ Thông: “Con rể tốt, ngày nào con rảnh thì nhờ Lăng Dao kí tên tiếp, thỏa mãn tâm nguyện của bác Đinh Nhị Tiến của con.”

Từ Thông gật đầu: “Con biết rồi, có rảnh con sẽ đi.”

Người nhà họ Vương ăn uống vui mừng khôn xiết.

Cuối cùng, bọn họ đã phản công được một bàn rồi.

Mà ưu thế vừa nãy của Đinh Nhị Tiến vừa mới lên được đã bị đè ép xuống, trong lòng không chút sảng khoái.

Giang Nghĩa thấy thì cười nhẹ lắc đầu.

Anh nhàn nhạt nói: “Ba, thực ra ba không cần hỏi Từ Thông.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play