Từ Thông vừa nghe, mặt mày xanh ngắt, ngũ quan cơ hồ nhúm lại thành một cục.

Nếu người nói không phải là Diệp Tân Công mà là người khác, có lẽ sớm đã một đấm đấm ra rồi.

Anh ta đè ép ngọn lửa bùng cháy trong lòng xuống nói: “Ông Diệp, ông đã xem kỹ rồi sao, bức tranh chữ này của tôi đúng là đồ dỏm sao?”

Diệp Tân Công cười: “Đồ thật thì không thể giả được, đồ giả thì không thể thành thật được, có nhìn thêm cũng là đồ dỏm thôi.”

Lời này khiến Từ Thông không còn cách nào nữa.

Lời Thư thánh đương đại nói thì sao anh ta có thể phản bác được? Cầu ông ta đi qua còn hơn đường anh ta bước, giám định thật giả thì anh ta làm gì có quyền lên tiếng bằng người ta.

Đồ giả!

Hai chữ này như nhát dao đâm vào tim Từ Thông, đau đến mức anh ta sắp chết đi vì nó.

Vì mua bức tranh chữ này mà anh ta tốn mất 30 tỷ đấy.

30 tỷ lận cơ!

Diệp Tân Công nói: “Tuy là đồ dỏm, nhưng bức tranh chữ này được chế tác tinh tế, tuy giá trị không phải liên thành, nhưng cũng trị giá xấp xỉ cả tỷ.”

30 tỷ biến thành 1 tỷ.

Ha Ha!



Lúc này Đinh Nhị Tiến đưa bức tranh chữ của Giang Nghĩa qua: “Ông Diệp, ngài xem bức tranh chữ này thì sao?”

Vì vừa nãy nhìn đồ dỏm, Diệp Tân Công cũng không còn kích động như vậy nữa, theo ông ta thấy, bút tích của Đường Bá Hổ là thứ hiếm gặp như thế, sao có thể bị loại phàm phu tục tử như những người này có được chứ?

Cho nên bức tranh chữ thứ hai này, chín phần là đồ giả rồi.

Diệp Tân Công cũng không thèm để ý, tiện tay tiếp nhận lướt mắt xem, kết quả càng xem càng thấy không đúng lắm.

“Hả?!”

Ánh mắt tùy tiện vừa nãy tan biến không còn, trở nên căng thẳng lẫn kích động.

Diệp Tân Công sáp mắt lại gần, từ đầu đến cuối nhìn một lượt, xem chữ trước, rồi xem chất giấy, lại xem lớp gấp, cuối cũng lẫn các cạnh giấy đều xem một lượt.

Chỉ thấy hai tay của ông lão trở nên run rẩy, tinh thần kích động.

Ông ta cầm bức tranh chữ vui mừng khôn siết: “Đây đây đây, đây là bút tích của Đường Bá Hổ đấy!”

Bút tích thật!!!

Đinh Nhị Tiến bị áp bức cả một tối đột nhiên mày nhảy mi múa, ha ha cười to.

Ba người nhà họ Vương đối mặt thì lại nhíu mày nheo mi, khuôn mặt đầy thất vọng, bọn họ khoe khoang cả buổi, kết qủa đến cuối lấy ra đồ dỏm.

Chê bai người ta không đáng đồng nào.



Kết quả thì sao?

Người ta tiện tay móc ra bút tích của Đường Bá Hổ giá trị hơn sáu mươi tỷ.

Miệng nói giỏi lắm, cũng trở nên vô dụng; chỉ có lấy ra thực lực chân chính mới có thể khiến người ta nể phục.

Diệp Tân Công kích động nói: “Các vị, có thể đáp ứng lão đây một yêu cầu không?”

Đinh Nhị Tiến nói: “Ông Diệp đừng khách sáo, có gì cứ nói.”

“Bút tích của Đường Bá Hổ là quốc bảo, để bên ngoài rất đáng tiếc, có thể bán cho tôi không? Yên tâm, lão đây tuyệt đối dùng giá cao mua lại, sẽ không để các ông thiệt thòi.”

Đinh Nhị Tiến nhìn Giang Nghĩa: “Con đồng ý không?”

Giang Nghĩa cười nói: “Ba, ba hồ đồ à. Bức tranh chữ này là con tặng ba, nó thuộc sở hữu của ba, ba gật đầu là được, cần gì hỏi ý kiến con chứ?”

Diệp Tân Công nhìn chằm chằm Đinh Nhị Tiến: “Có...có được không?”

Trong lòng Đinh Nhị Tiến đắc ý vô cùng, thấy ánh mắt cầu khẩn của Thư Thánh đương thời, việc này vinh quang biết bao nhiêu?

Ông lắc đầu: “Không được.”

Sắc mặt Diệp Tân Công chợt biến.

Vương Chí Vinh thấy cơ hội phản công, lớn tiếng quát: “Đinh Nhị Tiến, anh đừng quá đáng quá. Bức tranh chữ này để chỗ anh có tác dụng gì chứ? Trình độ anh thấp không nói, còn có thể khiến bức tranh chữ hư hỏng, anh làm thế nào giữ gìn được? Anh có tư cách gì mà từ chối ông Diệp chứ?”\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play