"Vậy cứ thế nhé."

"Được."

Đinh Thu Huyền chui vào chăn bông chuẩn bị nghỉ ngơi, Giang Nghĩa ngây người nhìn cô.

"Ừm, anh có thể lên giường được không?"

“Không được!” Đinh Thu Huyền hừ lạnh: "Anh không phải đã có Lăng Dao sao? Đi tìm cô ta đi anh, cần em làm chi?

Đúng là ghen đến khiến lọ giấm lên men chua.

Giang Nghĩa cười xấu xa: "Vậy anh đi tìm Lăng Dao thật đấy?"

“Anh!!!” Đinh Thu Huyền lật người: "Đi, đi thì đừng về nữa.”

Giang Nghĩa cười đắc ý một tiếng, không cởi quần áo, liền bổ nhào lên giường, chui tuốt vào chăn.

Đinh Thu Huyền vội hét lên: "Anh làm gì vậy, cút đi, bẩn chết mất!"

...

Sáng hôm sau, Giang Nghĩa đến Giải trí Ức Châu sớm, ngồi trong văn phòng.

Mông còn chưa ngồi nóng, ông già La Thịnh đã gõ cửa bước vào.



“Yo, thầy La, sao hôm nay thầy đến sớm vậy?” Giang Nghĩa nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

La Thịnh xua tay cười nói: "Tối qua tôi đã xem " Hello, Dad ", thấy cô gái do Lăng Dao thủ vai chính nổi loạn chống đối, sau đấy mình đầy thương tích trên con đường sự nghiệp, cuối cùng biết sai về với gia đình. Phim rất hay, quay quá xuất sắc! "

Giang Nghĩa mỉm cười, xem ra người lớn tuổi rất thích phim này.

La Thịnh tiếp tục: "Cảnh quay này khiến tôi nhớ lại một số trải nghiệm của mình khi còn trẻ, được truyền cảm hứng, vì vậy tôi thức khuya viết một bài hát -" Thì ra hạnh phúc trong tầm tay ", miêu tả về tâm trạng của thiếu nữ. "

"Tôi nóng lòng muốn đưa cho cậu, tìm được một ca sĩ thích hợp, tôi đảm bảo, chỉ cần hát hay, tuyên truyền không kém thì nhất định sẽ thành hit!”

"Chỉ là không biết nên nhờ tìm ai hát."

Giang Nghĩa mỉm cười: "Nếu bộ phim này là do Lăng Dao diễn, thầy dựa vào Lăng Dao mà viết nên, không phải bài hát này được thiết kế riêng cho Lăng Dao sao?"

"Ừm, đúng là vậy? Chúng ta đi tìm Lăng Dao."

Nói đi là đi.

Cả hai tìm thấy Lăng Dao, khi họ nói đến chuyện này, Lăng Dao vừa vui vừa ngạc nhiên.

Đây là một bài hát được viết bởi La Thịnh!

Bao nhiêu người khóc thét để La Thịnh viết một bài hát cho mà không thể đạt được, kết quả cô có được nó quá dễ dàng, hạnh phúc đến quá đột ngột.

La Thịnh cũng không khách sáo: "Đừng ngây người thế, đi, đi phòng thu âm, hiện tại thử xem."

"Bây giờ? không cần chuẩn bị sao?"



"Chuẩn bị gì? Cầm lấy mà hát thôi, nhanh, cảm giác này sẽ nhanh chóng biến mất đấy, nhân dịp tôi còn sức, có thể hướng dẫn cho cô một chút.”

Dưới sự khăng khăng của La Thịnh, Lăng Dao kinh ngạc đến phòng thu âm.

Đầu tiên, cô luyện tập toàn bộ bài hát dưới sự chỉ dạy cẩn thận của La Thịnh, sau đó hát đi hát lại nhiều lần để quen với nhịp điệu và cảm xúc.

Cuối cùng là bản thu âm chính thức.

Mặc dù toàn bộ quá trình rất ngắn, nhưng hiệu quả đặc biệt tốt!

Ngay khi Lăng Dao mở giọng, La Thịnh biết rằng đây là giọng hát mà ông ấy cần, đây là cảm xúc mà ông ấy cần!

"Được rồi được rồi."

"Lăng Dao, đứa nhỏ này không đơn giản đâu."

"Có thể diễn xuất lại có thể ca hát, tương lai vô hạn."

Sau khi hát xong bài, tất cả mọi người đều chìm đắm trong giai điệu của bản nhạc, qua một lúc không thể bứt ra..

Đột nhiên, Giang Nghĩa nói với La Thịnh: "Nhân tiện, thầy La, tôi còn có một yêu cầu."

"Cậu nói."

"Tối nay, tôi muốn Lăng Dao hát bài này trước công chúng!"\u0002\u0002

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play