Nhìn thấy sự xuất hiện của Giang Nghĩa và Lăng Dao, Nhậm Chỉ Lan ban đầu hơi khó hiểu, nhưng khi biết Lăng Dao sẽ sống ở đây, Nhậm Chỉ Lan vui mừng khôn xiết.

Bà nói: "Căn biệt thự này quá lớn. Dì sống một mình hàng ngày. Ngày nào dì cũng sợ có ma quỷ xuất hiện, dọa dì mất mật. Dao Dao chuyển đến ở với dì thì hay rồi, vừa hay cũng có thể thảo luận cải thiện kỹ năng diễn xuất, thảo luận kịch bản phim. "

Lăng Dao cũng thấy vui mừng.

Sống một mình lâu ngày sẽ rất cô đơn, cô cũng mong được sống cùng người khác.

Mà căn biệt thự này đủ lớn nên dù ở chung cũng có phòng riêng, riêng tư nên không lo ảnh hưởng đến nhau.

Sau khi bàn giao hết mọi chuyện, Giang Nghĩa bước ra.

"Sếp Giang!!!"

"Ừm?"

Lăng Dao chạy ra khỏi phòng, trong mắt mang theo ý cười nói: "Cảm ơn anh hôm nay rất nhiều, anh đã cứu mạng tôi, cũng cứu cả đời tôi, không thể tưởng tượng được nếu không có anh, cuộc đời tôi sau này sẽ như thế nào."

Giang Nghĩa cười nhẹ nói: "Chuyện này không đáng gì, chỉ cần sau này cô đừng gạt tôi là được."

Nói xong, Giang Nghĩa thở phào một hơi: "Có điều cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Ít nhất tôi biết mẹ cô không bị bệnh, vậy là tốt rồi."

Lăng Dao mặt đỏ bừng.

Nhớ rõ ban đầu vì sợ lộ chuyện mà giấu diếm Giang Nghĩa, quả thật là hành động ngu xuẩn.

Nếu lúc đó cô nói cho Giang Nghĩa biết sự thật thì đã không có sự việc xảy ra lúc tối.

"Sếp Giang."



"Ừm."

"Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?"

"Việc gì?"

Đôi má của Lăng Dao đỏ bừng, cô cắn chặt môi, cuối cùng thu hết can đảm nói: "Tôi... ôm anh được không?"

Lúc này, trăng trong đêm đen sáng lên;

Lúc này, hoa cũng tỏa hương thơm ngát.

Giang Nghĩa mỉm cười mở rộng vòng tay, Lăng Dao không do dự, cô gục đầu vào vòng tay của Giang Nghĩa, ôm chặt lấy người đàn ông sưởi ấm trái tim mình.

Cho dù chỉ là một lần;

Chỉ dù chỉ là một khoảng khắc;

Nhưng, trân trọng nó.

Sau khi ôm trọn vẹn 5 phút, Lăng Dao mới miễn cưỡng buông tay ra, khi buông tay ra, trái tim cô như rỉ máu, cô biết nếu buông ra, cả đời này không bao giờ có thể ôm chặt lấy được nữa.

Nhưng……

Cuộc sống là như vậy, không thể miễn cưỡng.

Giang Nghĩa từ trong túi lấy ra một tờ sec: "Suýt nữa thì quên mất, đây là tờ sec 150 tỷ Giun bồi thường cho cô, cô cầm lấy. Sau này nếu mẹ cô có ốm đau thì cô không cần phải vay tiền tôi nữa."



Lăng Dao cười khúc khích: "Ừ!"

Đưa tờ sec, Giang Nghĩa xoay người rời đi, ánh sáng của những con đom đóm trong đêm đen dần biến mất dưới khoảng cách xa dần.

Lăng Dao đứng trong gió đêm, nhìn Giang Nghĩa đang xa dần, thật lâu không chịu quay vào nhà.

Nhậm Chỉ Lan lắc đầu bất lực, cùng là phụ nữ, làm sao bà không nhìn ra tấm lòng Lăng Dao được chứ?

Chỉ là có vài chuyện hạnh phúc một lúc là được.

Cũng không thể miễn cưỡng.

Đứng bên cạnh Lăng Dao, bà cũng nhìn về hướng Giang Nghĩa rời đi, nhẹ nói: "Cậu ấy thực sự là một người đàn ông tốt, giống như ba của cậu ấy."

Lăng Dao, Nhậm Chỉ Lan.

Hai người hai thế hệ lần lượt đã dành tấm chân tình cho cả hai thế hệ, nhưng họ cũng biết rằng chúng sẽ không bao giờ đơm hoa chứ đừng nói chi là kết trái.

"Dao Dao."

"Dì Lan?"

"Phần tình cảm này để trong lòng là được rồi."

"Ừm, cháu hiểu, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, còn được ở bên cạnh anh, cháu đã thấy thỏa mãn rồi."

Đúng thế, có thể thấy được anh, còn có thể bầu bạn cùng anh.

Nhậm Chỉ Lan nhìn lên bầu trời: "Người đàn ông dì nhớ nhung, nhưng không thể nhìn thấy nữa rồi."\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play