Khi màn đêm buông xuống, Lăng Dao một mình lê bước về nhà.

Kiệt sức, cô lấy chìa khóa, mở cửa bước vào nhà.

Đóng cửa và bật đèn.

Có ba người đàn ông hiện ra trước mặt cô!

Một trong số đó là bạn trai cũ của cô, Mạc Thiếu Hồng, cô không biết hai người còn lại, nhưng nhìn tướng mạo gian ác thì biết không phải người lương thiện gì.

"Mạc Thiếu Hồng, tôi đã đưa tiền cho anh rồi, sao anh còn đến nhà tôi?"

Mạc Thiếu Hồng nhún vai: "Đừng hiểu lầm, hôm nay không phải tôi muốn đến, mà là hai đại ca Cóc và Giun muốn kết bạn với cô vì thấy cô xinh đẹp."

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú kết bạn gì hết. Làm ơn ra khỏi nhà tôi! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."

Cóc cười khúc khích: "Em khá là cứng đầu đấy, anh thích kiểu này."

Gã ta lấy một tấm séc từ trong túi ra rồi đặt nó lên bàn.

"Đừng lo lắng, sẽ không để cho em thua thiệt."

"Chỉ cần đêm nay làm cho anh em anh thoải mái, em tùy tiện ra giá."

"Nếu em đồng ý có thể cho anh em anh bao trọn gói theo tháng cũng được, kiếm được nhiều hơn khi làm diễn viên đấy chứ?"



Lăng Dao vừa xấu hổ vừa tức giận khi nghe xong.

Trước giờ cô chưa từng thấy đàn ông vô liêm sỉ nào như vậy.

"Ra ngoài!"

"Tôi không thèm tiền hôi thối của các người!"

Cóc cũng không vui nữa, duỗi tay gõ nhẹ lên bàn trà, nhìn Lăng Dao lạnh lùng nói: "Cho cô tiền, hàn huyên với cô, nghĩa là anh em chúng tôi coi trọng cô, đừng không biết tốt xấu. "

"Cô nghĩ cô là ai?"

"Hàng cũ đã bị người ta chơi qua, còn giả vờ là sao nữ thanh cao?"

"Nếu hôm nay cô không làm cho chúng tôi thấy thoải mái, ngày mai tôi sẽ cho cả thế giới biết Lăng Dao là đồ seconhand. Cô còn muốn nổi tiếng sao? Haha, mơ đi!"

Lăng Dao chảy đầy nước mắt.

Tại sao?

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy?

Chỉ vì sự ngu dốt hồi đại học mà cô đã tin nhầm vào kẻ tiểu nhân, dâng tặng sự trong trắng của mình cho một kẻ phụ lòng, người đau khổ lúc ấy là cô, vậy sao bây giờ vẫn là cô chịu đau thương?

Sau bao nhiêu năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng cũng đã vượt qua được, chẳng lẽ cứ như vậy?

Đầu tiên là sáu tỷ;



sau đó là phải "bồi ngủ";

Những đòi hỏi ngày càng quá đáng, thế giới của cô chỉ có màu đen chứ không có màu trắng.

Bịch!

Lăng Dao quỳ xuống trước mặt ba người đàn ông và khóc: "Tôi cầu xin các anh để tôi đi, mọi thứ tôi có không dễ dàng gì, tôi không muốn mất nó như thế này, đây là ước mơ của tôi, nếu nó không thành hiện thực lần này, thì cả đời tôi sẽ không còn gì. Cầu xin các anh, xin các anh làm ơn! "

Thực ra, đàn ông rất thích nhìn phụ nữ khóc.

Đặc biệt là kẻ biến thái như Cóc.

Gã ta nói với vẻ thích thú: "Ồ, anh không nói là sẽ không để em tiếp tục trở thành ngôi sao, anh chỉ muốn em ngủ cùng các anh một đêm thôi. Đừng lo lắng, sau khi nếm xong, các anh tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện của em, còn sẽ giúp em quảng bá và mở rộng tầm ảnh hưởng của mình, em thấy sao? "

Lăng Dao khóc và nói: "Không, không được, tôi tuyệt đối không bao giờ đồng ý những đòi hỏi thô lỗ như vậy."

Cóc mặt lạnh tanh.

Gã chưa kịp nói thì Giun bên cạnh đã bước vài bước đi tới chỗ Lăng Dao, túm tóc cô, lôi cô ép dưới sàn nhà.

"A ~~!!!"

Lăng Dao đau đớn hét lên, xấu hổ, nhục nhã, đau đớn, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc không ngừng quấn lấy trái tim cô.

Giun lạnh lùng nói: "Tao đã nói từ đầu, gặp mặt thì trực tiếp lên, nhiều lời làm đếch gì? Các ngươi tán gẫu lâu vậy, không phải còn không đồng ý sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play