“Này cậu, cậu bị điên rồi hả, cậu vì một cô gái chỉ mới quen nhau có mấy ngày mà bỏ ra nhiều tiền như thế?”
Mạc Nguyên lại ngơ ngác hỏi: “Yêu đương không phải là dùng tiền à? Nếu không thì làm sao có thể theo đuổi người ta chứ?”
Bạch Dương bó tay rồi, là ai đã dạy cho cậu ta những khái niệm tào lao này vậy?
Mạc Thanh Tùng cũng thở dài: “Là lỗi của ba, ba nên để con tiếp xúc với con gái sớm một chút, yêu đương mấy bận, nếu như vậy thì con cũng sẽ không ngây thơ đến như thế.
“Vậy tình hình đã rõ rồi.” Giang Nghĩa nói: “Đây hoàn toàn là một chiêu mỹ nhân kế.
Có người bày mưu đưa Mạc Nguyên vào tròng, sau đó chụp lén rồi vu oan.”
“Tiền là do Mạc Nguyên tự kiếm, còn xe là mượn của tôi.”
“Nói cho cùng thì hành vi của Mạc Nguyên chỉ hơi ngu xuẩn thôi chứ chẳng có vấn đề gì về mặt đạo đức và pháp luật cả.”
Nghe Giang Nghĩa nói thế, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Nguyên nói: “Vậy thì tốt rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm báo chí thanh minh chuyện này, trả lại công băng cho tôi!”
Anh ta đứng dậy muốn rời đi.
“Đợi đã.”
“Sư phụ còn có chuyện gì sao?”
. Giang Nghĩa lắc đầu: “Tuy mọi chuyện đã được làm rõ là cậu vô tội nhưng không có nghĩa là mọi người sẽ tin.”
Hả?
Mạc Nguyên gãi đầu: “Sư phụ, không phải chỉ cần thanh minh là được rồi sao?”
“Thanh minh thế nào?”
“Nói sự thật đó.”
“Cậu thấy cậu đang nói sự thật nhưng người khác sẽ tin sao?” Giang Nghĩa nhìn Mạc Nguyên: “Mọi người chỉ tin vào thứ mà họ muốn tin. Bây giờ mọi việc đã bung bét, dù có thanh minh thì cậu nghĩ sẽ có người băng lòng tin sao? Mọi người chỉ cảm thấy cậu đang thanh minh, chỉ thấy cậu đang cố tình nói dối che đậy sự thật.”
“Không thể nào?” Sắc mặt Mạc Nguyên vô cùng tệ.
Bạch Dương thở dài: “Với những chuyện thế này, mọi người chỉ bằng lòng tin mặt xấu thôi. Anh có thể thanh minh nhưng những toà soạn kia cũng có thể tiếp tục suy đoán ác ý, cuối cùng sẽ loạn thành đoàn, ai cũng thấy mình có lý, sự thật thế nào cũng không có ai quan tâm đâu.”
Giang Nghĩa nói tiếp: “Hơn nữa sự thật là cậu vung tiền yêu đương đúng không?
Trong thời khắc tái tổ chức mấu chốt của nhà họ Mạc mà cầu lại tiêu nhiều tiền như thế, hợp lý sao?”
Mạc Nguyên trầm mặc.
Bạch Dương bổ sung: “Sao lúc trước anh không tiêu, ngay lúc vừa có tiền quyên góp xong lại tiêu? Chiếc siêu xe anh lái là từ đâu ra? Anh bảo là mượn của sư phụ, vậy mọi người có thể cho rằng sư phụ của anh tích tiền riêng, dùng tiền quyên góp để mua siêu xe không?”
Một chuỗi câu hỏi khiến Mạc Nguyên không biết phải trả lời thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT