Chương 1786

Lúc này bọn họ mới ý thức được Mạc Nguyên vừa nói bệnh nhân trúng vận xấu’ thật ra là chướng nhãn pháp, một cách nói mang tới sự trêu đùa.

Tuy bệnh nhân không phải thật sự trúng vận xấu, nhưng cũng đúng thật là bị ký sinh trùng chui vào cơ thể.

Loại ký sinh trùng này tiềm ẩn trong cơ thể của bệnh nhân, hòa làm một với máu của bệnh nhân, căn bản không dễ phát giác, đây cũng là điểm mấu chốt cho sự thất bại của mấy chục bác sĩ nổi tiếng của thủ đô.

Bọn họ đều cho rằng là bệnh tình hiếm nào đó, cần dùng thủ đoạn chữa trị tiên tiến của phương Tây mới có thể chữa khỏi.

Thế nào cũng không ngờ bệnh nhân là bị ký sinh trùng xâm nhập cơ thể.

Nếu biết sớm điểm này, thật ra mỗi một bác sĩ ở đây đều có thể dùng các cách khác nhau để giải cứu bệnh nhân; cái khó không phải là cách cứu người, cái khó là làm sao tra ra bệnh nhân rốt cuộc mắc bệnh gì.

Luận cách cứu người, bác sĩ ở đây đều giỏi hơn Mạc Nguyên.

Nhưng chỉ có Mạc Nguyên biết bệnh nhân xảy ra vấn đề ở đâu, bọn họ lại không biết, vậy nên Mạc Nguyên có thể thắng, bọn họ lại chỉ có thể thất bại.

Bọn họ đều bị tư duy rập khuôn hại rồi.

Lần này tất cả các bác sĩ đều hiểu một chuyện, tại sao Giang Nghĩa có thể nói ‘năm phút dạy cách Mạc Nguyên đánh bại Socrates.

Không phải nói Giang Nghĩa chỉ có năm phút thì có thể khiến y thuật của Mạc Nguyên có được sự tăng lên về chất hay gì.



Mà là nói, Giang Nghĩa dùng thời gian năm phút nói cho Mạc Nguyên nguyên nhân bệnh của bệnh nhân nằm ở đâu, biết nguyên nhân bệnh, dù là trình độ y thuật hiện nay của Mạc Nguyên, cũng có thể dễ dàng chữa khỏi cho bệnh nhân.

Cao, thực sự cao tay!

Đôi mắt của Giang Nghĩa quá ghê gớm.

Một bác sĩ mới nãy còn cười nhạo Giang Nghĩa bước tới, khum tay, vẻ mặt biết lõi nói: “Bác sĩ Giang, tôi thực sự xin lỗi. Lão già cổ hủ như tôi không hiểu chân tướng của sự việc nên mới trách móc nặng nề cậu. Đúng là già cả cứng đầu. Tại đây tôi muốn bày tỏ sự xin lôi chân thành nhất đến cậu.”

Giang Nghĩa mỉm cười.

Anh xua tay nói: “Ngài không cần tự trách mình. Kỳ thực tình huống vừa rồi, ngài khiển trách tôi là chuyện bình thường. Nào là dạy Mạc Nguyên trong năm phút, nào là gặp xui xẻo, lại còn khua chiêng gióng trống, quả thực là đã phạm vào điều cốt yếu của bác sĩ. Ngài vừa khiển trách vừa đau xót. Đó là biểu hiện của tinh thần trách nhiệm, vậy thì sao lại trách ngài được?”

Nghe đến đây, vị bác sĩ già càng cảm thấy xấu hổ.

Những bác sĩ xung quanh cũng giơ ngón cái tán thành.

Mà thôi!

Không cần biết y thuật người ta cao siêu tới đâu? Chỉ riêng sự khí phách này thì người thường không thể so sánh được.

Bị oan, bị đổ lỗi, bị trách móc, bị chửi bới, bị cười nhạo, nhưng không một lời phàn nàn, ngược lại còn an ủi người đã mắng anh.

Sự khí phách này thật đáng khâm phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play