Chương 1776

Giang Nghĩa khẽ mỉm cười, nói: “Mất thì đoạt lại là được.”

Mạc Thanh Tùng kích động hỏi: “Bác sĩ Giang, cậu nguyện ý ra tay giúp đỡ sao?”

Giang Nghĩa xua tay: “Không phải tôi, là Mạc Nguyên. Cậu ấy sẽ đại diện cho tiệm thuốc Hồng Hội, đoạt lại biển hiệu đã mất của nhà các người.”

Quả nhiên, chuyện này Mạc Nguyên đi làm thích hợp hơn.

Thứ nhất, anh ta là người của nhà họ Mạc; thứ hai, anh ta trả thù cho ba, lý do đầy đủ; thứ ba, nếu Mạc Nguyên đoạt lại biển hiệu, vì tiếng tăm của bác sĩ nước V, danh tiếng của tiệm thuốc Hồng Hội sẽ khôi phục như cu.

Vấn đề là Mạc Nguyên không có thực lực đó!

Mạc Thanh Tùng vội lắc đầu: “Y thuật của Nguyên còn không bằng một nửa tôi, ngay cả tôi cũng không đối phó được bác sĩ ngoại quốc đó, càng đừng nói Nguyên. Nó đi, không khác gì đi chết.

Giang Nghĩa tự tin nói: “Trước đó cậu ấy đi khiêu chiến, đó là đi chết; nhưng bây giờ cậu ấy là đệ tử của Giang Nghĩa tôi, có tôi ở bên cạnh cậu ta, tuyệt đối không thể thất bại. Ông chủ Mạc, hãy cứ yên tâm.”



“Cái này…

Lời của Giang Nghĩa có hơi tự tin quá, Mạc “Thanh Tùng thật sự không tin.

Nhưng tiệm thuốc Hồng Hội đã như này rồi, cho dù thua nữa, hình như cũng không có gì ghê gớm.

Huống chỉ Giang Nghĩa đã cứu mạng của ông ta, có y thuật thần kỳ hiểu thấu trời đất, có vị thần như này giúp, nói không chừng Mạc Nguyên thật sự có thể đẽo ( được gô mục.

“Nếu đã như vậy, vậy Nguyên, con đi theo sư phụ của con đi.”

“Khiêu chiến bác sĩ ngoại quốc đó.”

“Đoạt lại biển hiệu của nhà họ Mạc chúng tai”

Mạc Nguyên gật đầu: “Ba, sư phụ, con nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh.”

Giang Nghĩa rất là an ủi.

Tuy y thuật của Mạc Nguyên không ra sao, tính tình cũng khá manh động, thích chấp nhặt, nhưng có một điểm anh rất thích, đó chính là nghé con không sợ hổ.



Cậu nhóc này trước giờ không biết hai chữ “sợ hãi” viết như nào.

Sự manh động này, là cái Giang Nghĩa rất thích.

“Đi theo tôi.”

Giang Nghĩa cất bước rời khỏi tiệm thuốc, Mạc Nguyên không chút do dự mà đi theo, hai người một trước một sau ngồi vào chiếc Ferrari màu đỏ đậm ở cửa.

Đóng cửa lại.

Giang Nghĩa hờ hững nói: “Bạch Dương, chuyện kêu cậu điều tra sao rồi?”

Bạch Dương khẽ mỉm cười, nói: “Chuyện liên quan tới phương diện tình báo thì không có gì Bạch Dương tôi không xử lý được. Thống soái, chuyện Socrates phá quán mà anh bảo tôi điều tra, tôi đã nắm rõ tất cả.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Vậy thì nói cho tôi biết lý do tại sao bác sĩ ngoại quốc luôn thắng.

Dược xã Văn Tinh, đại sảnh tầng ba.

Bác sĩ ngoại quốc Socrates cầm ly rượu vang, vắt chéo chân, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play