“Ừm.”

Không quá nhiều lời, Nhậm Chỉ Lan mở cửa xe ngồi ghế sau, Giang Nghĩa lái xe đưa bà rời đi.

Nhậm Chỉ Lan khóc lóc cả đường.

Sau bốn mươi phút.

Xe dừng trước cửa một biệt thự độc lập, cửa xe mở ra, Giang Nghĩa đỡ Nhậm Chỉ Lan bước ra ngoài, hai người lần lượt đi vào biệt thự.

Giang Nghĩa đưa chìa khóa cho Nhậm Chỉ Lan.

“Dì Lan, sau này đây là nhà dì.”

“Đây...sao mà được?”

“Dì không thích sao?”

“Không phải, chỉ là quá tốn kém.”

Giang Nghĩa cười nói: “Năm đó dì chăm sóc cho bọn con, con khắc sâu trong tim, chút tiền này đáng là gì. Với lại dì và Kỳ Anh Tư đã ầm ĩ như thế, ly hôn là tất nhiên, sau này không thể sống chỗ ông ta nữa, phải tìm một nơi ở mới chứ?”

Nhậm Chỉ Lan suy nghĩ thấy đúng, cũng không từ chối nữa.

Bà truy hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông vừa cứu dì là ai?”

Giang Nghĩa không trả lời thẳng.

“Người cứu dì là ai không quan trọng, quan trọng là dì đã được cứu rồi.”

“Thêm vào đó, dì Lan, dì hãy quên hết người đã cứu dì, quên toàn bộ đi.”



Giờ phút này, Nhậm Chỉ Lan cảm thấy cả người Giang Nghĩa có một loại cảm giác không nói nên lời.

Bà cảm thấy, Giang Nghĩa tuyệt đối không phải là người bình thường.

Đương nhiên, cũng không phải là người làm ăn chỉ biết lợi nhuận, cũng không phải là lưu manh chỉ biết đánh nhau, cảm nhận được sự xơ xác tiêu điều rất mạnh mẽ trên người Giang Nghĩa.

Đó là khí chất do nhiều năm chinh chiến, cáng đao liếm máu đúc thành.

“Nghĩa, con nói con đi lính năm năm.”

“Chắc chắn rất cực khổ đúng không?”

Giang Nghĩa cười nhẹ nói: “Có anh em bồi bạn, có tín ngưỡng chống đỡ, cũng không khổ cực gì cả.”

Anh ngồi bên cạnh Nhậm Chỉ Lan: “Đúng rồi, dì Lan, còn có một chuyện con mong dì đồng ý với con.”

“Con nói đi.”

“Con hi vọng dì có thể nghỉ việc ở Bách Khoa, đến làm việc cho Ức Châu. Một là con có thể tiện bề bảo vệ dì, hai là bên chỗ con thiếu một giáo viên dạy diễn xuất ưu tú như dì.”

Thức ra còn có nguyên nhân thứ ba: Anh hy vọng có thể luôn bồi bạn bên cạnh Nhậm Chỉ Lan, ôn lại “tình thương của mẹ” khi còn bé có được.

Nhậm Chỉ Lan gật đầu thực lòng: “Được, dì đồng ý với con!”

Ngày hôm sau.

Khu Giang Nam xảy ra 2 chuyện lớn.

Chuyện thứ nhất: Phát hiện mười mấy thi thể trên một con đường, trạng thái chết khủng bố, không biết tung tích hung thủ.

Chuyện thứ hai: “Đạo diễn nổi tiếng Kỳ Anh Tư và đại minh tinh Lâu Hân Duyệt bị người treo dưới đèn đường, nhục nhã, hành hạ.

Hai vụ án gây nên sự chú ý thảo luận cực kỳ lớn.



Ai cũng không biết phía sau những vụ này là có nghĩa gì.

Cùng lúc đó, Nhậm Chỉ Lan cũng làm hai việc, ly hôn với Kỳ Anh Tư, tiếp đó từ chức ở Bách Khoa.

Sau khi từ chức, bà lập tức nhận được lời mời của Ức Châu, trở thành giáo viên dạy diễn xuất của Ức Châu.

Từ đó, Nhậm Chỉ Lan chính thức trở thành một thành viên của Ức Châu.

Khi bà vừa kí xong hợp đồng, tổng giám đốc Trình Đan Đình cười tươi như hoa tự mình tới tiếp đón Nhậm Chỉ Lan.

Trình Đan Đình phấn đấu nhiều năm ở Hollywood, tất nhiên đã nghe qua đại danh của Nhậm Chỉ Lan.

Đây chính là giáo viên ưu tú, nhân tài cao cấp có kinh nghiệm vô cùng phong phú, bồi dưỡng được nhiều thế hệ diễn viên ưu tú xuất sắc đó.

Có thể hấp dẫn được một nhân tài như vậy vào Ức Châu, khiến thực lực Ức Châu bước lớn đề cao, sau này lớp bồi dưỡng nghệ sĩ có thể bồi dưỡng thêm được nhiều nghệ sĩ ưu tú chất lượng hơn.

Dần dần, Ức Châu sẽ đứng vững gót chân ở thành phố Giang Nam, sẽ có xu hướng thay thế được giải trí Bách Khoa!

Trong văn phòng làm việc.

Giang Nghĩa uống hớp trà, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nghĩ suy đủ thứ.

“Ba, con đã đón dì Lan qua rồi.”

“Sau này con sẽ chăm sóc dì ấy như chăm sóc cho mẹ.”

“Chỉ là...”

“Ba, giờ ba đang ở đâu? Sống hay chết? Ba, ba có biết Châu đã không còn nữa không?”

“Ba à...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play