CHƯƠNG 1657

Xem ra, nhiệm vụ lần này chỉ có thể hoàn thành một nửa.

Không sao, dù sao kế hoạch hạng mục của Miêu Đồng đã do bên Giang Nghĩa lấy được, Tuần Dương cũng không nhất định phải “thu phục” Miêu Đồng.

Không cần thì không cần!

Bỏ đi!

Tuần Dương lấy lại văn kiện, hầm hừ rời khỏi văn phòng.

Ngay khi chân trước Tuần Dương vừa đi, Giang Nghĩa đã lắc lư đến trước mặt Từ Hoài Trung, như có như không nói: “Vừa rồi Tuần Dương cho anh cái gì phải không?”

Từ Hoài Trung ha ha cười lạnh: “Sao thế, chuyện của nhân viên nghiên cứu phát triển chúng tôi, anh cũng hiểu?”

“Chuyện nghiên cứu phát triển tôi không hiểu, nhưng mà lòng người thì hiểu một chút. Có lòng nhắc nhở anh một câu, Tuần Dương không thể tin, đồ anh ta đưa tốt nhất anh đừng nhận.



Quả thật là có lòng nhắc nhở.

Giang Nghĩa sớm đã biết kế hoạch của Tuần Dương, vì không để Từ Hoài Trung vô tội chịu thiệt lớn, mới mạo hiểu đi qua nhắc nhở.

Nhưng mà…

Làm phúc phải tội.

Từ Hoài Trung ha ha cười lạnh: “Tôi là bạn bè, đồng nghiệp bao nhiêu năm với Tuần Dương rồi? Anh ta không đáng tin, ai đáng tin?”

“Giang Nghĩa, anh chính là đồ lưu manh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

“Tôi thề, thương tổn mà anh để lại trên người Miêu Đồng, tôi sẽ trả lại gấp mười lần cho anh!”

“Anh cứ chờ đấy!”

Giang Nghĩa bất lực, Từ Hoài Trung này đã hoàn toàn bị “hận thù” che mắt.

Anh rất muốn nói kỳ thật anh và Miêu Đồng không có gì.



Nhưng mà, cho dù anh nói gì Từ Hoài Trung cũng sẽ không tin đi?

Dù sao cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoát ở chung một phòng, thật sự không xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua Miêu Đồng còn vì “cơ thể không khỏe” xin nghỉ một ngày, làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Bây giờ mọi người trong công ty đều cho răng Giang Nghĩa lợi dụng 15 tỷ mua một đêm của Miêu Đồng.

Hết đường chối cãi.

“Haiz, anh có thể chán ghét tôi, nhưng không thể không tin tôi đó.”

“Từ Hoài Trung, có một số việc không thể chỉ nhìn bề ngoài. Văn kiện của Tuần Dương, anh thật sự không thể nhận.

Từ Hoài Trung nở nụ cười lạnh: “Anh không cần phải phí lời, cái gì là đúng cái gì là ai, tôi tự mình hiểu rõ! Giang Nghĩa, anh chẳng qua là sợ tôi hôm nay nổi tiếng, sẽ giành lại Miêu Đồng thôi? Nói cho anh biết, tôi giành chắc rồi!”

Giang Nghĩa một tay đỡ trán, đã không còn lời nào để nói.

Lúc này, Tuần Dương lại lần nữa quay về văn phòng, Giang Nghĩa thấy tình thế không ổn, vội vàng lắc lư lắc lư rời đi.

Từ Hoài Trung hứ một tiếng, thấp giọng mắng: “Đồ đàn ông lang chạ, muốn lừa gạt ông đây? Còn non lắm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play