“Được, tôi biết rồi, làm tốt việc của mình đã, khi thời cơ đến sẽ tấn công Giải trí Bách Khoa.”

Giang Nghĩa cong môi cười: “Không chỉ live stream mà Giải trí Ức Châu của chúng ta phải đánh bại trong mọi lĩnh vực, sau này thành phố Giang Nam phải do Giải trí Ức Châu thống trị!”



Sau khi ra khỏi Giải trí Ức Châu, Giang Nghĩa trả lại chiếc Rolls-Royce.

Chiếc xe này quá nổi bật, lái về nhà cũng khó giải thích rõ ràng, hơn nữa Đinh Thu Huyền cũng không thích, vậy nên Giang Nghĩa chỉ đành dằn lòng, không sử dụng nó nữa.

Anh gọi taxi tới công viên Hoa Hải ở trung tâm thành phố Giang Nam.

Đây là nơi ba anh thích tới nhất.

Mẹ Giang Nghĩa qua đời từ rất sớm, anh được ba chăm sóc từ bé đến lớn, từ nhỏ đã sống nương tựa vào em trai Giang Châu và ba Giang Hàn Phi.

Anh cứ nghĩ ba người có thể ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng ai ngờ bảy năm trước ba anh Giang Hàn Phi lại mất tích một cách bí ẩn, sau đó em trai anh Giang Châu nhảy lầu tự sát.

Nhà họ Giang bây giờ chỉ còn một mình Giang Nghĩa.

Anh ngồi trên bậc thềm của công viên, ngửa đầu nhìn trời.

Anh nhớ mỗi buổi chiều cuối tuần, ba đều đưa anh với em trai tới đây vừa ăn vặt vừa ngắn mây trời.

Những ngày tháng đó đơn giản mà hạnh phúc.

Cảnh vẫn còn đây nhưng người thì đã không còn nữa.

“Giang Nghĩa?”

Giọng một người phụ nữ truyền đến ở nơi cách đó không xa, Giang Nghĩa quay lại nhìn, trên mặt bất giác nở nụ cười.



Anh rất quen thuộc với người phụ nữ này.

Đây là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, tuy đã già nhưng vẫn giữ được vóc dáng rất đẹp.

Chăm sóc da cũng tốt, không thấy dấu vết của năm tháng.

Bà tên là Nhậm Chỉ Lan, là bạn cấp ba của ba Giang Nghĩa, thầm yêu ba anh đã nhiều năm.

Sau khi Giang Hàn Phi kết hôn sinh con, Nhậm Chỉ Lan hồn bay phách lạc một thời gian dài, bà từng bị trầm cảm một thời gian, còn có ý định tự tử.

Sau này khi vợ Giang Hàn Phi qua đời, Nhậm Chỉ Lan vừa an ủi Giang Hàn Phi vừa chăm sóc hai anh em Giang Nghĩa, Giang Châu.

Có thể nói từ lâu Nhậm Chỉ Lan đã lấp khoảng trống phụ thuộc vào mẹ của Giang Nghĩa.

Sau đó nữa Nhậm Chỉ Lan lại lấy hết can đảm để tỏ tình với Giang Hàn Phi.

Nhưng bà đã bị từ chối.

Thứ nhất, Giang Hàn Phi không thể quên được người vợ đã khuất, thứ hai là ông không muốn làm lỡ dở cuộc đời bà, nên đã từ chối tình yêu của bà.

Nhậm Chỉ Lan đau lòng rời khỏi thành phố Giang Nam, đến một nơi khác.

Nghe nói bà đã đến nước M để học nghiên cứu chuyên sâu.

Không ngờ hôm nay lại có thể gặp người quen cũ ở đây.

Giang Nghĩa vui mừng đứng dậy chào hỏi: “Dì Lan về rồi ạ?”

Nhậm Chỉ Lan cười đáp: “Ừ, dì về từ hôm qua, hôm nay tới đây xem.”

Giang Nghĩa biết Nhậm Chỉ Lan đang nhớ đến ba Giang Hàn Phi.

Đây là nơi trước khi ba mất tích thích đến nhất. Giang Nghĩa ôm nỗi vấn vương với ba mà tới, tin rằng mục đích Nhậm Chỉ Lan đến đây cũng giống vậy.



Hôm qua vừa về nước, hôm nay đã tới đây.

Có thể thấy đã nhiều năm trôi qua, dù Nhậm Chỉ Lan đã kết hôn sinh con, nhưng tình yêu bà dành cho Giang Hàn Phi vẫn chưa bao giờ phai nhạt.

Hai người ngồi cạnh nhau trên bậc thềm, trò chuyện với nhau.

Nhớ lại chuyện xưa.

Kể về hiện tại.

Tưởng tượng về tương lai.

“Hàn Phi… Vẫn chưa có tin gì về ba cháu à?”

“Vâng, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy, cháu cũng không biết ông ấy đã đi đâu.”

“Ồ.”

Khuôn mặt Nhậm Chỉ Lan đầy vẻ thất vọng.

Giang Nghĩa nở nụ cười: “Dì Lan, bây giờ dì làm nghề gì?”

“Dì ư? Dì đang làm giáo viên diễn xuất. Mấy năm nay dì làm việc ở nước M, dạy các nghệ sĩ mới về diễn xuất.”

Giang Nghĩa vui mừng khôn xiết, công ty anh đang thiếu giáo viên dày dặn kinh nghiệm như này!

“Dì Lan, bây giờ dì về nước đã tìm được việc chưa?”

“Tìm được rồi.”

“Ồ.” Giang Nghĩa hơi thất vọng: “Công ty nào vậy ạ?”

“Giải trí Bách Khoa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play